Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Cần Là Chàng, Bao Lâu Ta Cũng Chờ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:10:06
Lượt xem: 476

Chương 14

Cho dù ta có hỗn hào thế nào, cha ta đã nói rồi, ta cũng phải về thăm. Hơn nữa, chúng ta bây giờ coi như là phu thê thật sự rồi, cũng nên về nhà một chuyến.

Tiện thể. . . tiện thể đón Uyển Uyển trở về.

Trường Tôn Yến đương nhiên biết, ta là gián điệp mà tiểu hoàng đế và cha ta gài bên cạnh hắn, phụ trách báo cáo nhất cử nhất động của hắn.

Nhưng có lẽ là do ta quá nổi tiếng với tai tiếng nát, tiểu hoàng đế và cha ta đều chê ta không đáng tin cậy. Đương nhiên, cũng là do ta thật sự không đáng tin cậy.

Gả vào đây đã hơn một tháng, thư truyền ra ngoài, trừ bỏ việc Trường Tôn Yến uống mười tám ấm trà nhân sâm và mười lăm bữa súp hàu, không có một chút tin tức hữu ích nào.

Nguyên nhân hai chuyện này hữu ích, là bởi vì cha ta sau đó nhìn cũng lười nhìn, vo thành giấy vụn cho mẫu thân nhặt lên.

Mẫu thân vì thế mà lo lắng không yên: "Thế tử Yến này, bồi bổ nhiều như vậy, có phải không được không a?"

Ừm. . . kỳ thực, vẫn chịu được.

Nguyên nhân viết trà nhân sâm và súp hàu, chẳng qua là bởi vì lúc ta ở tửu lâu vừa viết thông tin vừa ngủ gật, người kể chuyện kia đúng lúc nói đến hai thứ này. Ta thuận tay lấy đó, xem giấy thư thành thực đơn.

Ta thật sự quá không đáng tin cậy, chút cũng không phụ lòng danh tiếng ác nữ kinh thành không học hành không có tài năng này.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, thế là tiểu hoàng đế và cha ta thảo luận một hồi, quyết định nhét thêm Uyển Uyển vào.

Uyển Uyển kỳ thực cũng không đáng tin cậy hơn bao nhiêu, Trường Tôn Yến lại không phải kẻ ngốc, có thể chơi không lại một tiểu cô nương mười tám tuổi như nàng sao?

Trước khi khởi hành về nhà, Trường Tôn Yến cuối cùng cũng hỏi ra một vấn đề đã kìm nén rất lâu.

Chung ta là chị em ruột, tại sao ta lại gọi là Yến Quy, nàng gọi là Nhu Uyển, hai cái tên này chẳng ăn nhập gì đến nhau?

"Ta đổi tên rồi. Nữ nhi thế hệ này của Đỗ gia đều có chữ Nhu, trước kia ta, gọi là Nhu Tang." Cái tên này thật xấu hổ, ta ngượng ngùng cười, "Nhu Tang, ngươi biết ý nghĩa là gì không? «Thi Kinh» nói 'Tuân bỉ vi hành, ái cầu nhu tang', nhu tang, chính là lá dâu non."

Ta giơ tay lên, ngắt đi chồi non của loại hoa cỏ gì không biết trên bàn: "Chàng xem ta giống không? Ta gọi là Đỗ Lạt Thủ, có lẽ càng thích hợp hơn một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-can-la-chang-bao-lau-ta-cung-cho/chuong-14.html.]

Hắn không tiếp tục hỏi nữa, Yến Quy Yến Quy, là đang mong ai trở về?

Lần này về nhà, cha ta hiếm khi cho ta sắc mặt tốt, còn bày ra một bàn rượu thịt.

Rượu qua ba chén, hắn bãi lui tất cả mọi người, dẫn ta một mình đến thư phòng.

"Tang nhi, cha biết con uất ức." Hắn không ngừng thở dài, "Năm năm rồi, năm năm nay con tha thứ buông tha, vượt quá quy củ, tự biến mình thành bộ dạng này. Cha vừa giận con, cũng vừa giận chính mình. Cha biết, nếu Cao Yến Hằng không chết, nếu như lúc đó con. . ."

Lão đầu tử càng nói càng kích động, n.g.ự.c phập phồng, chỉ thiếu nước mắt rơi xuống.

"Đủ rồi đủ rồi, cha! Dừng lại, người dừng lại, con sắp nôn ra cả bữa tối rồi!" Ta chút cũng không ăn vạ này, "Đừng diễn nữa có được không? Con hỗn hào như vậy, người diễn với con thứ này, có thể có tác dụng gì chứ? Người thật sự muốn diễn tình cảm với con, người ôm chân con gọi một tiếng 'cha', có lẽ con sợ mất mạng sẽ thật sự khóc ra đấy."

Xong rồi xong rồi, mặt lão đầu tử đều tức đỏ bừng.

Ta sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhăn nheo của hắn: "Được rồi cha, không có chuyện gì con rút lui trước, vừa nãy ăn no quá, con phải ra ngoài đi dạo tiêu thực."

Ta nhanh chóng chạy đi, cha ta một tiếng gọi ta lại, đổi ngay lối diễn tình cảm, đột nhiên nói tròn và rõ ràng: "Tang nhi, những chuyện khác con không nghe cũng được, nhưng có một chuyện, cha hôm nay phải nói."

Ta dừng lại.

"Tân đế không nhân không trí, nhưng hắn là do tiên đế tận tay giao cho ta." Cha ta ngay thẳng chính trực, giống y như lúc ở triều đình, "Bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù ta bị tru di cửu tộc, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội tân đế. Tang nhi, con và thế tử, phải tự lo lấy thân."

Sớm nói những chuyện này không phải tốt hơn sao.

Ta quay đầu lại, nhìn hắn tình cảm chân thành đến nỗi nước mắt dâng trào.

Ta đột nhiên muốn ôm hắn, ôm vị lão thần trung nghĩa can trường này, lại bị vị quân chủ mình trung thành tùy ý mưu tính.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Phiền phức, lão đầu tử có lúc cũng không đến nỗi đáng ghét.

Ta vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi, biết rồi." Ai da, sơ ý một chút, con ngươi bé như hạt đậu kia lại trào xuống, "Làm gì thế này, ai da cha ơi, người khóc cái gì, lớn tuổi như vậy. . . Đừng khóc nữa con cảnh cáo người, khóc nữa con sẽ khóc cùng người. . . Được rồi cha ơi, con nghe người, con tự lo lấy thân còn không được sao?"

Suýt nữa quên rồi, ta gả cho, thế nhưng là con trai của kẻ thù không đội trời chung của cha ta a.

Loading...