Chỉ Cần Là Chàng, Bao Lâu Ta Cũng Chờ - Chương 17+18
Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:17:00
Lượt xem: 457
Chương 17
Tỉnh lại, ta nằm trong phủ họ Đỗ.
Giống hệt như năm năm trước, Uyển Uyển đang khóc, nương ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cha ta đi tới đi lui thở dài. Ta suýt chút nữa tưởng rằng, thời gian đã quay ngược lại.
Con ta sẽ không mất chứ?
A, tốt quá, rốt cuộc không cần chịu đựng sự dày vò của ốm nghén nữa.
Chờ đã, không đúng, đây chính là con của ta, con của ta và Trường Tôn Yến! Thà rằng ta chết, hắn cũng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
Trời ạ, ta cũng khóc, miệng không ngừng kêu: "Con, con đâu..."
"Tang Nhi, Tang Nhi con tỉnh rồi? Không sao, nương ở đây, không sao đâu. Con chỉ là bị kinh hãi ngất xỉu, con không sao, vẫn còn, vẫn còn đây." Nương ta thấy ta tỉnh lại, trong nháy mắt vừa mừng vừa lo.
Ồ, thì ra không phải quay ngược lại thời gian.
Là ta bị xe ngựa đột nhiên va phải dọa cho ngất xỉu. Sau đó Trường Tôn Yến... Trường Tôn Yến không do dự, đưa ta về phủ họ Đỗ, giống như ta từng đưa Uyển Uyển về.
Con gái nhà họ Đỗ, hắn một người cũng không giữ.
"Con cháu nhà Vĩnh Lạc vương phủ, quả nhiên không có thứ tốt!" Cha ta tức giận mắng, "Tên Thái tử này, bội tình bạc nghĩa, còn muốn đổ oan cho Tang Nhi nhà chúng ta, nói Tang Nhi đối với Cao công tử cũ tình khó quên..."
"Chờ chút chờ chút chờ chút!" Ta vội vàng ngăn cản, "Đổ oan cái gì? Đổ oan ta trong sạch? Còn bôi nhọ thanh danh của ta? Cha, cha già rồi lú lẫn rồi sao, ta nào có hai thứ này?"
Lần này cha ta càng tức giận hơn, hất tay áo lắc đầu sải bước bỏ đi, không quản ta sống c.h.ế.t ra sao.
Như vậy chỉ còn lại một phòng toàn phụ nữ, Uyển Uyển khóc, khiến nương ta cũng khóc theo, vừa khóc vừa kể lể: "Con gái nhà họ Đỗ chúng ta mệnh khổ, Trường Tôn Yến ruồng bỏ con thì ruồng bỏ con, tìm cái cớ này là gì? Còn lôi Cao công tử ra, ai cũng biết, làm sao con có thể thật lòng vì Yến Hằng..."
Trọng điểm đây rồi!
Uyển Uyển véo nương ta, nương ta lập tức ý thức được mình hình như nói gì đó không nên nói.
Đã muộn, ta lập tức bắt được nửa câu này của bà: "Chờ chút chờ chút, nương cũng chờ chút, nương vừa nói, làm sao con có thể vì Yến Hằng cái gì? Tại sao con lại không thể? Yến Hằng chẳng phải phu quân mà ta suýt nữa bái đường sao, chẳng phải ta yêu hắn tha thiết sao? Chẳng phải ta vì hắn, chuyện gì cũng có thể làm sao?"
"Tang Nhi..." Nương ta muốn giải thích gì đó, cuối cùng chỉ có thể bất lực vẫy vẫy tay, "Con con con nương nương nương" hồi lâu, nuốt lời trở vào bụng.
Ta âm trầm nghiêm mặt cười, cười đến mức Uyển Uyển rùng mình: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy?"
"Không sao." Ta thẳng lưng, lấy ra miếng ngọc bội kia, hít sâu một hơi, "Nương, con nhớ, năm năm trước cũng như vậy, con tỉnh lại trong phủ họ Đỗ, chuyện gì cũng không nhớ rõ. Lúc đó con nắm chặt miếng ngọc bội này trong tay, không buông tay, con hỏi mọi người, đây là cái gì. Là nương và cha nói cho con biết, đây là tín vật của Yến Hằng và con, Yến Hằng c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trên sa trường, là trúng kế của Trường Tôn Yến..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-can-la-chang-bao-lau-ta-cung-cho/chuong-1718.html.]
Sắc mặt nương ta càng ngày càng hoảng hốt.
Ta còn nhớ, lúc đó, ta ra vẻ gật đầu, nói thật đáng tiếc, ta còn nhớ, Yến Hằng là thanh mai trúc mã của ta lúc nhỏ.
Cha ta giúp đỡ bổ sung một câu, hắn còn là người trong lòng con, là đã định hôn ước với con, vốn nên bái đường thành thân phu quân.
Ta nói ta không nhớ rõ.
Cha ta nói, bởi vì con si tình sâu đậm.
Ta si tình sâu đậm, đến nỗi ta biến thành bộ dạng này, từ thiếu nữ danh môn khuê tú hiểu biết lễ nghĩa trí tuệ nhân hậu đoan trang hiền thục, nhảy vọt trở thành người phụ nữ càn rỡ hành vi phóng đãng đệ nhất ác phụ, khiến các công tử kinh thành sợ mất mật, cũng khiến cả phủ họ Đỗ lo lắng hỏng thần kinh.
Cho đến năm năm sau, ta gả cho Trường Tôn Yến.
Giờ đây, hắn không cần ta nữa.
Chương 18
Chỉ cần ta ngu ngốc một chút, ngu ngốc đến mức tin tưởng sự sắp xếp vụng về của Trường Tôn Yến, tin tưởng những gì thường thấy trong thoại bản nói về tình yêu quấn quýt day dứt lãng mạn, ta liền có thể cùng nương ta cùng nhau chửi rủa, sau đó hy vọng bước ngoặt đột nhiên giáng lâm, cuối cùng lại là một hồi hiểu lầm, là một đoạn tình yêu sâu đậm kinh thiên động.
Cái quái gì, ngu ngốc đến vậy sao?
Đáng thương ta, Đỗ Yến Quy, sao ta không ngu ngốc chút nào.
Bóc tách từng lớp xem xét lại toàn bộ sự việc, Trường Tôn Yến chọn lúc này đưa ta về phủ họ Đỗ, tuyệt đối không phải lấy Cao công tử làm cái cớ vứt bỏ vợ con. Hắn chỉ có thể là gặp chuyện, hơn nữa chuyện này nan giải đến mức không thể không tách khỏi ta, nan giải đến mức ngay cả hắn cũng sợ mình không bảo vệ được mẹ con chúng ta.
Đúng vậy, ta chính là tin tưởng, tin tưởng không lý do.
Bởi vì Trường Tôn Yến thích ta, mắt và miệng thích ta, thân thể cũng thích ta, trong lòng càng thích ta, vết sẹo trên đầu kia đều đang thích ta. Không cần nói hắn quên chuyện năm năm trước đã xảy ra, hắn chính là quên cả thiên hạ, gặp ta lúc đó, hắn vẫn là phải thích ta.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đây là mệnh, mệnh của hắn, cũng là mệnh của ta.
Qua vài ngày, thân thể vừa mới tốt lên một chút, ta liền muốn quay về phủ Thái tử.
Lúc đầu Uyển Uyển và nương ta ngăn cản ta, sau đó cha ta cũng đứng chặn ở cửa, dùng thân thể che chắn thành một bức tường thành, giống như cây cầu Ô Thước.
"Con cứ ở lại đây, không được đi đâu cả!" Cha ta hôm nay rất cứng rắn.
"Ồ, bá đạo nha cha, lớn gan rồi hả? Cha muốn làm màu với con, muốn làm màu thì cũng đợi con gọi nương tới đây." Ta giơ ngón tay cái lên, sau đó đi đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Được rồi cha, đừng làm ầm ĩ nữa, nghe lời. Con gái gả đi như nước đổ đi, cha giữ con ở đây là sao, muốn hốt nước đổ đi sao?"
Mặt cha ta đỏ bừng, lại đen sì sì.
"Con không thể đi!" Hắn kéo ta lại, vậy mà lộ ra một tia cầu xin, "Tang Nhi, con không được đi đâu cả!... Bên ngoài xảy ra chuyện rồi!"