Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Cần Là Chàng, Bao Lâu Ta Cũng Chờ - Chương 24+25 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:41:21
Lượt xem: 579

Cha mẹ ta muốn đưa Uyển Uyển đi cùng, ta bèn dặn dò mẹ ta nhất định phải tìm một mối hôn sự tốt cho Uyển Uyển, gì cũng không sao, Uyển Uyển thích là quan trọng nhất.

Mẹ ta liên tục gật đầu nói yên tâm, nhưng ta chính là khó yên lòng. Không biết vì sao, phủ họ Đỗ không có ta, luôn cảm thấy thiếu đi một người đàn ông làm chủ gia đình.

Cha mẹ đi rồi, bụng ta ngày càng lớn, cho nên dưỡng thai thật tốt trong Thế tử phủ.

Một ngày nọ, Trường Tôn Yến vào cung, rồi không trở về nữa.

Ta trong lòng bất an, phái người ra ngoài dò la, mới biết được Trường Tôn Yến bị tống giam.

Ngũ hoàng tử vì để cho việc lên ngôi được danh chính ngôn thuận, vậy mà tuyên bố là Trường Tôn Yến mưu phản trước, bản thân hắn vì cần vương, mới bất đắc dĩ xuất binh vào kinh. Kết quả Tiểu Hoàng đế lúc trước nhất định phải nhường ngôi, bản thân hắn mới hổ thẹn tiếp nhận.

Mưu phản là tội c.h.é.m đầu, rõ ràng là công thần đệ nhất giành được thiên hạ cho hắn, Ngũ hoàng tử lại muốn Trường Tôn Yến chết.

Quân muốn thần chết, ai cũng không cứu được. Ta biết rõ trong lòng, nhưng vẫn cố chấp cầu kiến đương kim Thánh thượng. Ban đầu đã chuẩn bị tâm lý hắn sẽ làm lơ, thậm chí là giam ta cùng, không ngờ, ta vừa mới cầu kiến, Ngũ hoàng tử lập tức xuất hiện trước mặt ta.

"Thế tử phi." Hắn gọi ta, sau đó lại đổi cách gọi, "Nhưng hiện tại, đường huynh hẳn là càng muốn để trẫm gọi nàng là Trường Tôn phu nhân."

Ta cảnh giác: "Hoàng thượng đây là có ý gì?"

"Nàng đến, là muốn hắn." Ngũ hoàng tử mỉm cười, "Trẫm nên, tự mình trả lại phu quân cho nàng."

Hóa ra, đây là một cuộc giao dịch, cũng là ăn ý giữa quân thần bọn họ.

Để giữ lại mạng cho Vĩnh vương và cha ta, Trường Tôn Yến cam tâm nhận hết tội danh mưu nghịch xuất binh của Ngũ hoàng tử, đổi lấy sự danh chính ngôn thuận cho Ngũ hoàng tử.

"Huynh biết điều này có nghĩa là gì không?" Đối mặt với việc Trường Tôn Yến chủ động xin nhận hết, Ngũ hoàng tử lại là đầy tiếc nuối.

"Chỉ là một cái mạng thôi." Huynh ấy bình tĩnh ung dung.

Ngũ hoàng tử liên tục lắc đầu: "Đường huynh biết đấy, trẫm tuyệt đối không nỡ g.i.ế.c huynh. Nhưng cho dù trẫm có thể ban cho huynh vinh hoa phú quý, từ nay về sau, huynh cũng không thể xuất hiện ở kinh thành nữa. Huynh vốn có con đường làm quan tốt đẹp, có quyền thế dưới một người."

Trường Tôn Yến cũng lắc đầu: "Nếu có thể giữ được tính mạng, thần chỉ muốn có một người, là đủ rồi."

Huynh ấy muốn Trường Tôn phu nhân của huynh ấy.

"Đường huynh, người huynh muốn đến rồi." Ngũ hoàng tử hơi nghiêng người sang, Trường Tôn Yến phía sau hắn đi về phía ta.

Hắn, bọn họ, sớm nên trả lại Trường Tôn Yến cho ta.

Người của ta, sớm muộn gì cũng trở về bên ta.

Nhưng, không phải một người, ta sờ sờ bụng: "Yến ca ca, về sau, huynh phải lo cho hai người đấy."

25

Tảo Tảo mấy tháng cuối đã ngoan ngoãn, không quậy phá ta nữa, rốt cuộc bình an chào đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-can-la-chang-bao-lau-ta-cung-cho/chuong-2425-hoan.html.]

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tảo Tảo là tên ở nhà ta đặt cho con của mỗi ta. Chữ "Yến", cũng chậm, ta đã chờ Trường Tôn Yến quá lâu, chịu quá nhiều khổ cực, trải qua quá nhiều kinh hoàng. Nếu như có thể, ta muốn Tảo Tảo sớm sớm có thể ở bên người mình yêu thương, không phải chịu đựng nỗi khổ chia ly, không cần phải ngóng trông chàng về.

Chờ đến khi dưỡng tốt thân thể, Tảo Tảo cũng đã qua tuổi thôi nôi, gia đình ba người mỗi ta một chiếc thuyền nhẹ, men theo đường sông về phía nam.

Ở kinh thành quá lâu rồi, nên đến một nơi tốt đẹp tránh xa hỗn loạn.

"Ngày mai đi xem cửa hàng, con phố này sầm uất, cửa hàng ở đây sau này sẽ rất có giá trị."

Ta cầm bản đồ Kim Lăng, không khỏi cảm thán thật sự là nơi đất cao hoàng đế xa, màu mỡ phì nhiêu.

Có thể ở chốn phồn hoa đô hội như vậy, sống bên người không muốn buông tay nhất cả đời, an hưởng tuổi già, là chuyện may mắn đến nhường nào.

"Phu nhân nói gì chính là cái đó." Trong căn nhà lớn mới mua của ta, Trường Tôn Yến mài mực cho ta, nhìn ta khoanh tròn một chỗ mới trên giấy, "Ban đầu còn sợ đại tiểu thư nhà giàu như nàng tiêu hết bạc, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, phu nhân còn kiếm lại được kha khá. Cứ như vậy, sợ là còn giàu có hơn cả khi trước làm hoàng thân quốc thích?"

"Đương nhiên rồi, sau này để chàng làm một nhà buôn giàu có, có cả đống tiền." Ta chuyên tâm toàn tâm toàn ý.

"Phu nhân, nhưng hiện tại, ta không muốn có cả đống tiền." Huynh ấy đột nhiên ném nghiên mực xuống, từ phía sau ôm chầm lấy ta.

"Vậy chàng muốn có gì?"

"Ta muốn... có một đứa con gái."

Ơ? Con gái? Huynh ấy vậy mà muốn làm cha ta?

Ta nhíu mày: "Biến thái thật đấy, đây là sở thích gì của chàng thế?"

"A Tán, mỗi ta còn thiếu một đứa bé, mới có thể thành chữ 'tốt'." Huynh ấy cọ cọ mũi ta.

À, là sinh một đứa con gái, xin lỗi.

"Được rồi, chờ ta xem xong..."

"Chờ cái gì!" Trường Tôn Yến ném bút lông trong tay ta xuống, bế thốc ta lên, "Chờ năm năm rồi, còn chưa đủ sao? Bây giờ, ta một khắc cũng không chờ nổi nữa."

Không chờ nổi thì không chờ nổi.

Chàng nghĩ rằng, ta chờ nổi sao?

Nhân khứ nhật, yến tây phi, yến quy nhân bất quy.

Yến Quy, Yến Quy. Ta sao mà may mắn, rốt cuộc cũng chờ được người cũng về.

Cho dù muộn một chút, cho dù chịu khổ nhiều hơn một chút.

Không sao cả, ta chờ chàng.

Chỉ cần là chàng, bao lâu cũng được.

HOÀN CHÍNH VĂN

Loading...