Chỉ Cần Là Chàng, Bao Lâu Ta Cũng Chờ - Chương 6+7
Cập nhật lúc: 2024-05-16 19:05:21
Lượt xem: 568
6
Tiểu hoàng đế một lời đã nói, Đỗ Như Uyển vừa mừng vừa sợ lại bày ra điệu bộ bi thương, lại thật sự là mừng đến phát khóc.
Món thịt cua tươi, tôm hầm của Trường Tôn Yến còn chưa ra lò, cha ta đã gây ra chuyện mới —— ông muốn đưa Uyển Uyển đến đây, cho Trường Tôn Yến làm thiếp.
"Vĩnh An vương phủ thế tử ta, chỉ có một chính thê." Trường Tôn Yến liền sai người đuổi về.
Hắn như thế c.h.é.m đinh chặt sắt, dứt khoát đến mức... đến mức chỉ gặp Uyển Uyển mới một lần, hắn lập tức thay đổi tâm ý?
"Yến Quy, nếu trong lòng nàng không vui, ta có thể không nạp muội muội của nàng vào phủ." Đối mặt với biểu tình khó coi của ta, Trường Tôn Yến dùng ngữ khí thương lượng.
Ta chẳng có gì vui hay không vui, chỉ là rất hiếu kỳ: "Vì sao huynh lại bằng lòng để Uyển Uyển vào phủ?"
Bên cạnh chôn hai quả bom, phải có tấm lòng lớn đến mức nào?
"Nàng ấy rất giống nàng, giống y đúc." Hắn nói.
"Giống ai?"
Trường Tôn Yến không nói, ta biết, lại là người trong mộng đó.
"Không phải huynh ngày ngày đêm đêm đều nằm trong lòng ta mơ thấy ai đó sao?" Ta không còn kiên nhẫn, chống nạnh hất cả ấm trà vào mặt hắn, ta đã thử độ ấm, là nước lạnh.
"Ta cũng không biết nàng ấy là ai." Trường Tôn Yến không giận mà còn cười, lau mặt nói, "Chỉ gặp trong mơ, có lẽ, có thể chính là Đỗ Nhu Uyển."
"Vậy huynh có từng nghĩ tới." Ta cố gắng khai sáng cho hắn, "Uyển Uyển là muội muội ta, hai tỷ muội ta lớn lên cũng khá giống nhau, người trong mơ của huynh rất có thể là ta."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hắn gật đầu, nửa ngày sau lại lắc đầu: "Yến Quy, ta tôn trọng ý của nàng."
Ồ, ta không giống nàng ấy.
Vậy thì cứ cưới đi, ta có thể có ý gì?
Tiểu hoàng đế đã hạ chỉ, ta còn có thể kháng chỉ hay sao?
Thật sự không hiểu, nữ nhi nhà họ Đỗ là sản xuất hàng loạt sao? Hiệu quả nhất là phải cộng dồn sao? Một mình ta xung phong báo tin còn chưa đủ, cớ gì phải lôi kéo cả Uyển Uyển vừa tròn mười tám cũng đến đây?
7
Sự thật chứng minh, Uyển Uyển thật sự càng giống nàng ấy hơn ta.
Uyển Uyển hợp tâm ý với Trường Tôn Yến, hợp đến mức Trường Tôn Yến gần như quên mất nàng ta là nữ nhi nhà họ Đỗ, cũng như ta, đều là nội gián.
Uyển Uyển cũng không phải người dễ đối phó, nàng ta như có hai đôi mắt, một đôi nhìn chằm chằm Trường Tôn Yến, một đôi nhìn chằm chằm ta.
Ngay cả khi ta đi ăn “Phật nhảy tường”, nàng ta cũng phải đi theo ta nửa đường, hỏi ta có phải hẹn hò với Trường Tôn Yến ở nơi nào đó ngoài phủ hay không.
"Uyển Uyển, muội diễn sai vai rồi." Ta tốt bụng sửa lời, "Hai tỷ muội ta là đôi gián điệp, không phải thê thiếp đấu đá."
Uyển Uyển cười lạnh, im lặng không nói.
Ban đầu ta lười để ý tới nàng ta, thật sự lười để ý tới nàng ta.
Ta một lòng muốn gả cho Trường Tôn Yến, nay đã toại nguyện, còn có gì đáng làm ầm ĩ.
Nếu không phải sau đó, Uyển Uyển diễn ra màn này.
Ngày ba mươi tháng chín, mùa đông sắp đến, trời lạnh rồi, cua cũng không còn béo nữa.
Trên bàn cơm trưa, Uyển Uyển đột nhiên nói: "Tỷ tỷ năm nay không đi tế bái Cao công tử sao?"
Ánh mắt Trường Tôn Yến đột nhiên dừng lại trên người ta.
Thấy tay ta cầm muỗng hơi run, nụ cười của Uyển Uyển càng rõ ràng: "Ồ đúng rồi, Uyển Uyển lỡ lời. Tỷ tỷ giờ đã thành thân, lại đi tế bái Cao công tử, cũng không hợp lẽ."
Nàng ta lau vết canh trên khóe miệng, so với ta - kẻ ngốc nghếch đã buông thả, bộ dạng tiểu thư khuê các này của Uyển Uyển, tất nhiên càng giống với người trong mộng của Trường Tôn Yến.
"Tỷ tỷ." Vẫn chưa đủ, Uyển Uyển ung dung đặt khăn tay thêu xuống, ngước mắt nhìn ta, như muốn nắm bắt mọi biểu cảm biến đổi nhỏ của ta, "Tấm ngọc bội mà Cao công tử để lại, đã vỡ vụn đến thế, tỷ tỷ tất nhiên cũng không đeo nữa chứ?"
Ta bất lực hít sâu một hơi, vỗ bàn đứng lên.
Phiền c.h.ế.t đi được!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-can-la-chang-bao-lau-ta-cung-cho/chuong-67.html.]
"Phải đi tế bái." Ta hất tay áo, "Đừng nói ta đã thành thân, dù là cháu trai ta đã thành thân, nên tế bái cũng phải tế bái."
"Vậy tỷ tỷ, muốn dùng thân phận gì để gặp Cao công tử?" Uyển Uyển không chịu buông tha, giọng nói the thé đuổi theo sau ta.
Tiểu nha đầu, ai dạy nàng ta những thứ này?
Vốn dĩ không muốn tế bái nữa, nàng ta cứ ép ta đi.
Nghe kinh xong, đốt giấy xong, ta còn dập đầu mấy cái trong miếu, đến lúc hoàng hôn chuẩn bị xuống núi, bên ngoài đã mưa phùn lất phất.
Linh Tước cầm một chiếc ô giấy đợi ta.
"Sao muội lại tới đây?" Ta chui vào dưới ô.
Nàng chỉ chỉ Trường Tôn Yến đang trốn cách đây tám trượng: "Thế tử nói sợ tiểu thư bị ướt mưa, bị cảm lạnh."
"Ồ, vậy đi thôi." Trường Tôn Yến không nhúc nhích, ta lớn giọng, "Về phủ ăn cơm thôi, ai về muộn thì không có canh uống đâu."
Trường Tôn Yến mặt mày xám xịt đi theo ta, từ đầu đến cuối cách tám trượng, mãi đến khi vào kiệu dừng chân dưới chân núi, hắn mới tìm một chỗ cách xa ta nhất mà ngồi xuống. "Lạnh quá." Ta xoa tay.
Hắn không để ý tới ta.
"Xịt, lạnh quá." Ta thêm vào tiếng hắt hơi cường điệu.
Trường Tôn Yến cuối cùng vẫn nhích lại gần, nắm lấy tay ta.
Ta cười: "Huynh sợ lạnh à, vậy hai ta dựa vào nhau sưởi ấm. Thế nào thế tử? Uyển Uyển có ấm áp như ta không?"
"Ta và muội muội của nàng, chưa từng ngủ chung giường."
Ta sửng sốt, nửa ngày sau mới nói: "Cái này, không hay đâu, nếu truyền ra ngoài..."
Trường Tôn Yến chưa từng cuống cuồng như vậy: "Nàng muốn ta và nàng ấy... ?"
Nói gì vậy? Ta xấu hổ dừng lại.
Nửa đường chúng ta không nói gì, ta biết Trường Tôn Yến đang vặn vẹo điều gì.
Cao công tử???
"Không cần ta nói cho huynh biết." Cho đến khi về tới phủ, ta mới chủ động mở miệng, "Cao Yến Hằng, Cao công tử, chắc hẳn chiều nay, huynh đã tự mình điều tra rõ ràng rồi."
Cao Yến Hằng, trưởng tử của Cao đại tướng quân, thanh mai trúc mã cùng ta từ nhỏ.
Năm năm trước c.h.ế.t trên sa trường, đều là tại Trường Tôn Yến. Trường Tôn Yến dụ hắn lên chiến trường, dụ hắn vào doanh trại địch, dụ hắn rơi vào bẫy rập, cuối cùng trúng hai mươi sáu mũi tên, m.á.u chảy thành sông.
Đem t.h.i t.h.ể Cao Yến Hằng đầy lỗ thủng trở về, Trường Tôn Yến biện minh rằng là Cao Yến Hằng coi thường quân kỷ, cố ý xâm nhập vào doanh trại địch, không những tự mình rơi vào kết cục này, mà còn hại c.h.ế.t ba nghìn binh sĩ.
Cao đại tướng quân nuốt nước mắt, thề phải g.i.ế.c Trường Tôn Yến để báo thù cho con trai, kết quả chưa đầy hai năm ông đã bị chặt đầu, còn bị gán cho tội danh cấu kết với địch sau khi chết.
Nếu Trường Tôn Yến không hại hắn, Cao Yến Hằng sẽ trở về từ sa trường, sau đó cưới ta.
"Huynh còn nhớ không? Thế tử, việc mình đã làm, còn nhớ không?" Ta lôi xuống miếng ngọc bội đó, lắc lư trước mặt hắn, "Hay là, huynh còn nhớ nó không?"
Trường Tôn Yến cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không nhớ."
Ta cười lạnh.
"Năm năm trước, ta gặp phải mai phục, đầu bị trọng thương, rất nhiều chuyện trước đó, ta đều không nhớ." Hắn nói, "Ta cũng muốn nhớ, xem xem nam nhân vốn nên cưới nàng, là người như thế nào."
Thật nực cười, một câu không nhớ, giống như năm năm trước chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai ta giằng co hồi lâu, Trường Tôn Yến khẽ cười nhạt: "Vậy nên, nàng gả cho ta, là vì muốn báo thù cho Cao công tử?"
Ta đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, để mặc gió lạnh lùa vào trong lồng n.g.ự.c ta, lạnh cả chiếc ngọc bội.
Cách đó không xa, một bóng người mảnh mai chạy lại, là Uyển Uyển.
"Ta không nên báo thù cho hắn sao?" Ta phản lại.
Câu nói này, Uyển Uyển chắc đã nghe thấy rồi.
"Hiểu rồi." Để lại hai chữ, Trường Tôn Yến rời khỏi phòng ta.