CHỈ CÓ THỂ NÓI SỰ THẬT - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:30:37
Lượt xem: 163
Ta biết mình gây ra đại họa, tên Thẩm Nhàn này nhìn bệnh tật, yếu đuối như vậy nhưng lại là người bụng dạ thâm hiểm nhất. Còn Lâm Chấp nắm binh quyền trong tay, lại được hoàng đế tin cậy, một lần đắc tội cả hai người, kinh thành này e rằng không còn chỗ cho ta dung thân!
Ta thất hồn lạc phách cúi gập người trước Thẩm Nhàn, mím chặt miệng không dám nói thêm.
Thẩm Nhàn khẽ cười, khi ta đứng dậy hắn thì thầm nói: “Không cần sợ.”
Ta ngạc nhiên, hôm nay tên này lại hiền từ thế?
Ta lại cúi người trước Lâm Chấp, chưa kịp cúi hết đã bị hắn đỡ lên.
“Bây giờ ngươi sợ rồi à? Lúc trước ngươi đối đầu với ta trên phố, có bao giờ sợ?”
Mặt ta xám xịt, cũng không muốn tranh cãi nữa. Mỗi lần mở miệng là trò cười này không kết thúc được.
Lão hoàng đế nhìn một hồi, cười rồi vuốt râu nói: “Nếu tranh cãi mãi không được, không bằng gả Oản Oản cho thái tử, dù tuổi thái tử có lớn hơn chút, nhưng tính tình ổn định, Vân tiểu thư gả qua đó cũng khiến Đông Cung thêm vui vẻ.”
“Không được!”
“Không được!”
“Xin hoàng thượng cân nhắc!”
Ba người đồng thanh, ta không lên tiếng, vì miệng ta lại bị bịt.
Lần này là Thẩm Nhàn, tay hắn mềm hơn, mịn màng, trắng trẻo.
Ta ý thức được mình đang nghĩ gì trong đầu, liền lắc lắc. Thẩm Nhàn buông tay, nói.
“Thần đã yêu Vân tiểu thư từ lâu, vừa rồi nàng cũng chọn thần, thần nguyện ý để nàng quản.”
Lời này vừa nói ra, cả bữa tiệc sôi động hẳn.
Thẩm thế tử cao quý bậc nhất kinh thành lại khuất phục vì tiểu thư ăn chơi nhất kinh thành?
Lâm Chấp liếc nhìn ta: “Thần nghĩ, không bằng để Vân tiểu thư tự mình quyết định.”
Một thoáng, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Ta định giả vờ ngất, chân khụy xuống, gần như thành công được một nửa, nhưng không ngã xuống.
Vì Lâm Chấp đứng bên đỡ lấy ta, hắn nghiến răng ken két, từng chữ một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-co-the-noi-su-that/chuong-03.html.]
“Không sao, ngươi nói đi.”
Ta muốn c.h.ế.t quá.
Thay vì chọn một người, đắc tội người kia, chi bằng cùng đắc tội cả hai.
Ta chớp chớp mắt.
“Ta chọn cả hai!”
4
Chọn cả hai là không thể, vì vậy cho chúng ta ba tháng để quyết định.
Kinh thành xôn xao náo nhiệt, thậm chí còn đặt cược xem cuối cùng ta sẽ chọn ai.
Ca ca ta cứ ép ta nói thích ai, để huynh ấy còn đi sòng bài kiếm một khoản lớn.
Ta cũng muốn biết lắm! Cuối cùng bị huynh ấy làm phiền không chịu nổi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chọn Thẩm Nhàn.
Mẫu thân cũng bảo: “Thẩm Nhàn đã tự nói sau này nghe lời con, vậy gả qua đó chắc chắn sẽ hưởng phúc rồi.”
Ca ca ta: “Ta nghĩ là Lâm Chấp, Thẩm Nhàn có thể sống bao lâu nữa chứ! Với lại, muội không biết, hạnh phúc sau hôn nhân không phải xem ai nghe lời, mà là —" Nói xong còn cho ta ánh mắt muội hiểu mà.
Ta chẳng hiểu, ngược lại nghĩ đến điều khác: “Thẩm Nhàn c.h.ế.t sớm, tiền bạc chẳng phải đều là của ta sao? Mẫu thân, ca ca, ta nghĩ xong rồi, chọn Thẩm Nhàn!”
Thế là ca ca dẫn ta đến sòng bạc đánh cược, ta cải trang kỹ càng, mặc bộ đồ thịnh hành nhất của các công tử kinh thành, còn buộc tóc đeo ngọc bội trắng, cùng huynh ấy một ngựa tiến đến sòng bạc.
Sòng bạc đông như kiến, số người cược Thẩm Nhàn và Lâm Chấp cân bằng ngang nhau.
Ca ca ta ném một đống bạc ra, “Cược hết vào Thẩm Nhàn!”
Tiếng hét quá to, mọi người liền vây lại, bàn tán rôm rả, nói nào là: “Huynh đệ, chắc chắn không phải là Thẩm thế tử đâu, Lâm tướng quân nắm binh quyền, dù có cướp cũng có thể đoạt Vân tiểu thư về.”
“Nói nhảm gì vậy, Thẩm thế tử làn da trắng trẻo, tiểu thư nhà quan thích nhất kiểu đó.”
“Phì phì phì, dù sao ta cũng cược Lâm tướng quân.”
Ta hừ một tiếng: “Theo ta thấy, hai người đó chẳng ai xứng với tiểu thư Vân gia, ta từng gặp Vân tiểu thư một lần, quả là dung mạo như tiên giáng trần —”