Chị đây không thích làm nền - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-15 13:09:21
Lượt xem: 70
Sau khi được đưa đến bệnh viện, không ai đến thăm tôi.
Ngày xuất viện, tôi thu dọn đồ đạc, ngồi xe buýt trở về.
Bố mẹ và các anh trai dường như định đưa em gái Tống Di Bảo ra ngoài, nhìn thấy tôi về, họ còn có chút ngạc nhiên.
Bố tôi nhíu mày hỏi tôi: "Sao nhanh như vậy mày đã về rồi?"
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi."
Bố tôi không bao giờ thích dáng vẻ cẩn thận, nhỏ nhặt của tôi, ông thấy rất đáng khinh.
Ông lại nói: "Ngẩng đầu lên nói chuyện."
"Mày về nhà không biết gọi điện báo trước à? Sao mà yếu đuối thế, bệnh viện không thể ở thêm vài ngày à?"
Tôi ngẩng đầu lên.
Nhưng nhìn vào mặt ông, da gà vẫn từ từ nổi lên sau lưng tôi.
Kiếp trước, khi tôi bị ung thư tìm đến ông.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tra sữa tiên sinh - Ông nhìn tôi, ánh mắt không chút thương hại, chỉ có sự căm ghét và khinh bỉ không che giấu.
Ông nói: "Tống Tiếu Tiếu, mày đáng ra phải c..hết từ lâu rồi, đây là báo ứng của mày!"
Trong câu chuyện này, tôi là người mang tội lỗi, tôi sinh ra đã để trở thành người chịu tội, để nữ chính được cứu rỗi.
Tôi sinh ra đã có tội.
Thấy ánh mắt của tôi, bố tôi dường như lại thấy chướng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-day-khong-thich-lam-nen/chuong-2.html.]
Ông tức giận nói: "Điếc à? Tao nói chuyện với mày, đây là thái độ gì? Còn nữa, mày nhìn cái gì vậy?"
Tôi lại cúi đầu xuống, lần này, tôi nói to hơn chút:
"Bệnh viện đã gọi vào điện thoại bàn nhà mình, nhưng không ai nghe."
"Còn dám viện cớ à? Giờ còn ai dùng điện thoại bàn? Mày không biết gọi vào điện thoại di động của người nhà mà báo à?"
Đúng vậy!
Giờ còn ai dùng điện thoại bàn?
Điện thoại bàn của nhà tôi vốn đặt ở tiền sảnh, nhưng vì em gái không thích, thấy cứ reo lên thì quá ồn ào, nên đã sớm đặt xuống hầm rượu dưới đất.
Hầm rượu thường không có ai xuống.
Vì vậy bệnh viện căn bản không liên lạc được với nhà tôi.
Nhưng có cách nào đâu?
Họ chỉ để lại số điện thoại bàn mà thôi.
Còn điện thoại di động...
Tôi tiếp tục nói: "Con không có số điện thoại di động của mọi người."
Bố tôi càng tức giận hơn.
"Mày không biết lưu vào điện thoại à? Lớn tướng rồi, còn phải để tao dạy mày cách dùng điện thoại à?"
"Con không có."