Chị đây không thích làm nền - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:03:00
Lượt xem: 71
Vì họ đều không ở nhà, tôi hiếm khi ngủ được một giấc ngon.
Giờ giấc sinh hoạt của Tống Di Bảo rất không đều, ban ngày không nói, có lúc nửa đêm không ngủ được cũng gõ cửa phòng tôi.
Bố mẹ tôi vui vì không phải chăm con vào ban đêm, tôi phải gánh trách nhiệm chăm sóc con bé, dẫn nó vào phòng, dỗ nó ngủ, cho nó cưỡi lên người, hát ru ngủ…
Tôi chỉ biết hát một bài hát ru, là mẹ tôi hát ru tôi ngủ hồi nhỏ.
Tôi hát đi hát lại, Tống Di Bảo từ từ cảm thấy chán, tôi lại muốn giữ gìn ký ức quý giá hiếm hoi này.
Kiếp trước bị kịch bản trói buộc, dù làm gì cho Tống Di Bảo, tôi cũng chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy mình thật đáng thương và đáng buồn.
Trong nhà tôi không có cảm giác tồn tại, không có ai biết tôi, tôi về nhà cũng không ai quan tâm.
Tôi không ăn trưa, cũng không ăn tối, ngủ một giấc tỉnh dậy trời đã tối đen.
Cảm thấy đói bụng, tôi đi vào bếp tìm đồ ăn.
Không ngờ khi vừa ra khỏi bếp, tôi lại gặp mẹ và hai anh trai.
Thấy đồ ăn trong tay tôi, mẹ tôi lập tức xúc động xông tới đánh rơi đĩa khỏi tay tôi, đau lòng trách móc:
"Con còn tâm trí ăn uống?"
"Em con bị thương con có biết không?"
Trà Sữa Tiên Sinh
"Em con mê man không tỉnh, đang gặp nguy hiểm con có biết không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-day-khong-thich-lam-nen/chuong-5.html.]
Tôi thực sự cảm thấy hơi vô lý, nên nhìn bà hỏi:
"Sao con có thể biết được?"
"Có ai nói với con không?"
Mẹ tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt tôi, từ đôi mắt đẹp lạ thường của bà, tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của mình.
Bây giờ tôi, hóa ra là bộ dạng thế này.
Bà lùi vài bước, tay ôm n.g.ự.c nói: "Sao con trở thành như vậy?"
Tôi đã quen với những lời trách móc vô cớ như thế này, nhưng nghe vậy vẫn không khỏi thấy tim đau nhói.
Chưa kịp giải thích, anh hai đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
"Tống Tiếu Tiếu, dù sao hai đứa cũng là chị em. Di Bảo bị ngã bị thương, mày thể hiện ra vẻ vui mừng như thế này không phù hợp đâu?"
"Tôi rốt cuộc đã thể hiện vui mừng chỗ nào?"
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười nói: "Tôi chỉ đói, xuống làm nóng một cái bánh bao."
"Đủ rồi!" Anh cả luôn im lặng cũng lên tiếng.
"Phòng em nhiều đồ ăn vặt thế, ăn tạm cái gì đó không được sao? Phải xuống làm chuyện này, em muốn thu hút sự chú ý của mọi người đến mức nào?"
Tôi không nói nên lời.
Phòng của Di Bảo có nhiều đồ ăn vặt ngon, nhưng phòng tôi? Có đồ ăn vặt sao?