Chị đây không thích làm nền - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-20 00:27:17
Lượt xem: 46
Mẹ tôi là người đầu tiên nhìn thấy tôi.
Bà không tin nổi gọi tên tôi, tôi phản ứng theo bản năng. Khi quay lại và thấy gia đình năm người đó, tôi chỉ cảm thấy lạnh buốt từ lòng bàn chân thẳng lên đỉnh đầu.
Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, tôi không nghĩ ngợi gì mà quay đầu chạy ngay.
Anh trai tốt của tôi đã nhanh chóng chặn đường tôi. Tôi nhìn anh với khuôn mặt mệt mỏi, mắt thâm quầng, nghĩ về bản thân mình ở kiếp trước. Hóa ra kiếp này, vì sự vắng mặt của tôi, giờ đến lượt anh.
Bị Tống Minh Triết chặn lại, tôi nhanh chóng bị những người còn lại đuổi kịp. Họ tạo thành tư thế phòng thủ vây quanh tôi.
Tôi nghe thấy anh trai tôi, Tống Minh Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai năm nay, em đã đi đâu? Cả nhà tìm em phát điên lên, em không biết sao?"
Đã hai năm trôi qua, so với lúc vừa mới trọng sinh, tâm trạng của tôi bây giờ đã khác xa. Đối mặt với họ, tôi nhận ra mình không còn sợ họ nữa.
Vì vậy, tôi nhìn Tống Minh Triết và hỏi: "Các anh tìm em thật sao? Có báo cảnh sát không?"
Tống Minh Triết bị câu hỏi của tôi làm cho ngưng lại.
Anh hai lại chen vào: "Gây họa rồi chạy, cũng không biết giáo dục từ đâu mà ra!"
Tôi phản bác lại không hề yếu thế: "Ồ? Em gây họa gì? Có phải là việc tát anh một cái không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-day-khong-thich-lam-nen/chuong-9.html.]
Tống Minh Thành tức giận nói: "Em biết rõ anh không nói chuyện đó, mà là việc em làm với Di Bảo."
Tôi im lặng.
Tôi thật sự không ngờ cốt truyện lại mạnh mẽ đến vậy. Hôm đó, tôi rõ ràng không đi công viên giải trí, sao chuyện của Tống Di Bảo lại liên quan đến tôi?
Vì vậy, tôi đầy bối rối hỏi: "Chuyện của Tống Di Bảo liên quan gì đến em?"
"Nếu không phải vì em về mà không nói trước, chúng ta cũng sẽ không bị chậm trễ ở cửa. Nếu không vì chậm trễ thời gian, Di Bảo đã tránh được tai nạn đó."
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi nhớ lại rồi. Kiếp trước, sau khi chúng tôi vào công viên giải trí, tại cổng xảy ra một vụ hỗn loạn không nhỏ. Nghe nói một mảnh của tàu lượn rơi xuống và đập trúng người.
Tống Di Bảo thấy đám đông hướng về đó tập trung, thấy thú vị muốn đi xem, và do nó chạy về hướng đám đông nên ngã ga.y chân.
Chẳng ngờ, vì sự trùng sinh của tôi, cốt truyện đã thay đổi? Tống Di Bảo chưa kịp vào công viên đã gặp sự cố?
Tôi nhìn về phía chân của Tống Di Bảo, và khi nó nhận ra ánh mắt của tôi, nó cũng nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy oán hận.
Chẳng lẽ nó lại cảm thấy rằng, có lẽ là do tôi mà chuyện đó xảy ra với chân nó?
Tôi không thể không cảm thấy buồn cười.