Chị gái mê sự nghiệp, em trai mù quáng vì yêu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-25 10:17:41
Lượt xem: 716
Tôi cứ tưởng có thể khiến cho Tống Tiểu Huệ im lặng một thời gian, nào ngờ vài ngày sau, trên bàn ăn, cô ta lại đổi sang chiêu trò khác, một lần nữa đề cập đến chuyện để Phó An quay về tập đoàn nhậm chức.
"Bố mẹ, chị gái, Phó An bây giờ không còn là cậu công tử ăn chơi trác táng như trước nữa, bây giờ anh ấy đã là người đàn ông có gia đình, không bao lâu nữa sẽ lên chức bố rồi, anh ấy phải có trách nhiệm gánh vác gia đình, vì vậy cũng nên ổn định công việc rồi. Phó An nói muốn quay về tập đoàn nhậm chức, dù sao cũng là công ty của nhà mình, anh ấy cũng không thể chỉ biết tiêu xài mà không cống hiến gì đúng không?"
Nghe vậy, bố tôi gật đầu tán thành, chỉ là đôi mắt sau cặp kính lão nheo lại như đang xem kịch hay.
"Nói cũng có lý, là đàn ông trong nhà, nên quan tâm đến sự nghiệp của gia đình."
Tống Tiểu Huệ thấy bố tôi đồng tình với lời nói của mình, cô ta thở phào nhẹ nhõm, dường như đã nhìn thấy hy vọng.
"Vậy bố mẹ đồng ý để cho Phó An quay về tập đoàn làm việc?"
"Đương nhiên rồi."
Mẹ tôi đồng ý rất dứt khoát, dù sao thì trước đây bố mẹ tôi cũng hy vọng Phó An quay về tập đoàn làm việc, chỉ là cậu ta không có chí hướng này, nên mới không ép buộc.
"Tiểu Nhã, hôm nay con sắp xếp một chút, tìm cho Tiểu An một vị trí phù hợp, không phải là nó thích nghiên cứu máy tính sao, bộ phận an ninh mạng thì thế nào?"
Đương nhiên là tôi cười đồng ý rồi.
Thế nhưng, Tống Tiểu Huệ vẫn chưa hài lòng: "Bộ phận an ninh mạng? Không phải là quản lý mạng sao? Bố mẹ, Phó An dù sao cũng là con trai duy nhất của nhà họ Phó, sau này cũng là người quản lý toàn bộ Phó thị, ít nhất cũng phải là giám đốc điều hành chứ?"
Giám đốc điều hành? Đó không phải là vị trí của tôi sao?
"Cậu ta làm giám đốc điều hành, vậy tôi đi đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-gai-me-su-nghiep-em-trai-mu-quang-vi-yeu/chuong-6.html.]
Tống Tiểu Huệ nịnh nọt nói: "Chị gái, mấy năm nay chị quản lý Phó thị, đã bỏ lỡ thanh xuân rồi, em thấy là Phó An đã làm lỡ dở chị rồi. Chị gái cũng nên tìm một người để dành phần đời còn lại, tình cờ em quen biết một người bạn, rất hợp với chị, hai người nếu như phát triển thuận lợi, nói không chừng còn có thể cùng con của em đi học chung một năm đấy!"
Mấy năm nay lăn lộn trên thương trường với không ít kẻ già đời, tôi đã học được cách che giấu bản chất và cảm xúc của mình, chỉ là suy nghĩ thật sự của Tống Tiểu Huệ hiện rõ mồn một trước mặt chúng tôi, tôi thật sự nhịn không được trợn mắt.
Vậy mà cậu em trai ngốc nghếch của tôi, đến cả suy nghĩ nông cạn như vậy cũng không nhìn thấu, thật sự giao tập đoàn cho cậu ta, làm sao phá sản cậu ta còn không biết.
Tôi nhìn sang Phó An đang ngồi bên cạnh: "Phó An, vị trí giám đốc điều hành này, em muốn làm không?"
Ban đầu tôi cứ tưởng Phó An sẽ không đồng ý, ai ngờ lần này cậu ta do dự một lúc, liền kiên quyết trả lời: "Em muốn làm giám đốc điều hành!"
Phó An từ nhỏ đã không thèm tranh giành với người khác, huống chi là tranh giành vị trí mà cậu ta hoàn toàn không thích với tôi, vì vậy, tôi và bố mẹ đều có chút bất ngờ.
Nhưng chúng tôi cũng nhận ra một vấn đề, đó chính là, Tống Tiểu Huệ đã tẩy não và kiểm soát Phó An.
Không khí im lặng một lúc, một tiếng ho nhẹ đã phá vỡ sự im lặng đó.
Giọng nói của mẹ nghe có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
"Tiểu An, để chị con ngồi được vị trí giám đốc điều hành, năm đó nó cũng phải bắt đầu từ nhân viên bán hàng quèn, cho dù con muốn làm giám đốc điều hành, cũng nên giống như chị con, tìm hiểu công việc từ cấp cơ sở trước, nếu không, con chưa từng tiếp xúc với công việc của tập đoàn, bố mẹ làm sao yên tâm giao vị trí này cho con được?"
Anan
Phó An nuốt nước bọt: "Nếu chị đã mở đường rồi, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian nữa, để chị dẫn dắt con nhậm chức không phải là được rồi sao?"
"Đúng vậy bố mẹ, chị giúp đỡ em trai không phải là chuyện nên làm sao? Cần gì phải để Phó An bắt đầu từ cấp cơ sở làm gì? Vừa vất vả lại mệt nhọc, bố mẹ nhìn cũng xót con đúng không?"
Nghe xong những lời này, vẻ mặt của mẹ tôi không còn hiền từ như lúc nãy nữa, mà lại trở nên nghiêm khắc như khi bà đứng trên thương trường, bà nói với Phó An và Tống Tiểu Huệ:
"Chỉ với cái thứ gì cũng không biết như mày, mà cũng đòi tranh với chị mày à? Mày xứng chắc?"