Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Mong Lòng Người Như Lòng Ta - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-30 23:44:18
Lượt xem: 476

04.

Người tới là người quen.

Nhóm quan binh xung quanh ta dần dần lùi lại, nhường ra một khoảng không. Chiếc xe ngựa gỗ mun đổ ở đầu ngõ, màn xe bị hạ xuống, một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm đen đỏ bước xuống xe, chậm rãi đi đến trước mặt ta.

Ta ngồi xổm trên mặt đất, hắn đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đánh giá ta, khí thế bức người.

Hắn hơi nhếch môi, mở miệng châm chọc: “Bị người mình yêu như vậy vứt bỏ, cảm giác thế nào?”

Ta không trả lời, trong lòng thật sự rất bối rối.

Trong những năm qua, vì thực hiện nhiệm vụ, ta đã đắc tội không ít người, trong đó có nhiều thế gia quyền quý. Vị đại nhân trước mặt chính là một trong số đó, và là người có địa vị cao nhất ——

Tạ Ngọc Chương, người trẻ tuổi nhất trong Đại Chu triều, thủ phụ.

Mặc dù là con vợ lẽ, nhưng hắn có thủ đoạn cứng rắn và tàn nhẫn, tâm tư thâm sâu, đã bước qua nhiều người để lên địa vị cao, quyền lực vượt trội. Hắn là nhân vật phản diện trong thế giới này, giai đoạn đầu ẩn nhẫn, về sau điên cuồng đối đầu với nam chính, là nhân vật có thể gây tổn hại rõ rệt đến vai chính, thậm chí làm nhân vật chính gần như thở không nổi.

Hắn thực sự là hy vọng của thế giới phản diện, khác xa với ta, một kẻ thường xuyên phải “lãnh đủ” nhưng chỉ là một nhân vật phụ.

Ánh sáng hy vọng của thế giới phản diện đang đứng trước mắt không có được câu trả lời từ ta, khuôn mặt lạnh lùng, hơi cúi người xuống, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm ta.

Áp lực từ người trên cao khiến ta không khỏi hơi nghiêng về phía sau.

Tạ Ngọc Chương nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt ta, đầu ngón tay hắn có chút nước mắt.

Có lẽ lúc nãy ta quá vui mừng nên chưa kịp lau khô nước mắt.

Theo như ta biết, Tạ Ngọc Chương có thói quen sạch sẽ, nhưng hắn rất chăm chú lau nước mắt của ta, cười lạnh nhìn ta, sau đó chế nhạo: “Không dám nói sao?”

Ta nghĩ một lúc về câu hỏi của hắn, yếu ớt trả lời: “Hắn không vứt bỏ ta…”

Cẩn thận mà nói, là ta chủ động làm chó liếm, hiện giờ cũng là ta chủ động không l.i.ế.m mà thôi, chắc là ta đã vứt bỏ hắn.

Nữ phụ chó l.i.ế.m cũng phải có tôn nghiêm của mình chứ.

Ngay lập tức, nữ phụ chó l.i.ế.m đang bảo vệ tôn nghiêm của mình đã bị bóp cổ cảnh cáo.

Sắc mặt Tạ Ngọc Chương âm trầm, gằn từng chữ: “Ngươi vẫn còn thích hắn sao?”

Cái gì mà thích hay không thích, đó gọi là chuyên nghiệp, cùng là vai ác với nhau, hắn không thể hiểu cho ta sao?

Nhưng ta không dám làm càn như trước đây, vì lúc trước là còn mang nhiệm vụ trong người, hiện tại làm như vậy chỉ là tìm đường chết.

Ta cảm thấy như sắp hồn bay phách lạc, liều mạng nắm lấy cổ tay hắn, sợ hắn sẽ khiến ta c.h.ế.t ngay lập tức.

Tạ Ngọc Chương nhìn ta với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt đỏ ngầu, oán hận nhìn ta, chờ ta trả lời.

Ta xin ngươi đó, là ngươi đang bóp chặt vận mệnh của ta, sao thể hiện dáng vẻ như bị tổn thương thế kia?

Sau một hồi giằng co, đầu óc ta nóng lên, buột miệng nói: “A Ngọc, ta đau.”

Tạ Ngọc Chương, người luôn không biểu lộ cảm xúc, khi nghe vậy sắc mặt thay đổi lớn, đột ngột buông tay ra và lùi về sau vài bước.

… Ta không phải là một người có thể khiến người khác sợ hãi, phản ứng này có phải thái quá không?

Nhưng điều này vô tình giúp ta đạt được mục đích.

Thực ra Tạ Ngọc Chương không dùng lực, nhưng ta vẫn làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng, tạo ra dáng vẻ yếu đuối thảm thương.

Trong lòng ta điên cuồng suy nghĩ cách thoát thân, làm sao để Tạ Ngọc Chương cho ta một con đường sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-mong-long-nguoi-nhu-long-ta/chuong-2.html.]

Chưa kịp nghĩ ra, Tạ Ngọc Chương đã nhìn ta với vẻ mặt khó đoán, lạnh lùng phân phó cho các hộ vệ:

“Đưa nàng về phủ, từ nay về sau, Khương Vân Vi là người của Tạ phủ.”

Ta: “Hả?”

05.

Thật quá đáng đến mức không tin nổi.

Khi cốt truyện sắp hoàn thành, mọi chuyện đột ngột hướng về một kết cục không thể hiểu nổi.

Ta, một nữ phụ ác độc, đã làm mọi chuyện xấu, kết quả chỉ bị cướp mất một phong hào một cách nhẹ bẫng.

Không chỉ không bị đuổi khỏi kinh thành, mà còn bị Tạ Ngọc Chương, đại vai ác, mang về Tạ phủ một cách áp bức.

Người khác nghĩ là để tra tấn ta, ta cũng nghĩ như vậy.

Ta liên tục thương lượng với hệ thống suốt cả đêm.

Nhưng mà ——

Ngày đầu tiên.

Tạ Ngọc Chương ném ta vào một cái viện nào đó. Quản gia đến hỏi ta cần gì, ta thử thăm dò yêu cầu chút đồ ăn, kết quả là người hầu mang lên một bàn toàn sơn hào hải vị.

Ngày hôm sau.

Nha hoàn từ đó tới giờ luôn bên ta đến thăm, ôm ta khóc lóc ỉ ôi, khóc thê lương vô cùng, nói ta chịu khổ rồi, sau đó một đám người đó tay xách một đống hòm lớn hòm nhỏ đến mang theo những dụng cụ mà ta quen dùng trước kia.

Ngày thứ ba.

Tạ Ngọc Chương cuối cùng cũng đến, lúc đó ta đang ăn nho mới được nha hoàn đút, ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, vô cùng vui vẻ.

Trên người hắn mặc quan phục, có lẽ vừa mới hạ triều xong, điều này khiến cho ta, một kẻ đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống có chút áy náy.

Không áy náy nhiều lắm, nhưng ít nhất ta vẫn còn giữ được một chút trông cho lễ phép.

Tạ Ngọc Chương nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, ý vị khó hiểu mà nói: “Xem ra ngươi cũng thích nghi tốt, ta tưởng rằng ngươi sẽ đau lòng khóc lóc sướt mướt.”

Khóc lóc sướt mướt cũng không phải không thể, chỉ là bây giờ diễn cũng không ai thưởng cho, ta cũng không muốn tốn sức vô ích.

Những lời này chỉ nên nghĩ trong đầu thôi, thế là ta giữ im lặng.

Tạ Ngọc Chương mím môi, khi mở miệng lần nữa giọng nói đã lạnh hơn:

"Lâm Tĩnh An đã giao dịch với Trấn Nam Vương Phi, để bà nhận Khương Vân Nhu làm con gái nuôi. Hiện tại, nàng ta cũng được xem như đã trở thành tiểu thư của Trấn Nam Vương phủ, chắc là để chuẩn bị cho hôn sự sau này."

Ta đã lui về sau cánh gà, cũng không cần tiếp tục chú ý đến vai chính, dù sao ta cũng biết rất rõ về hai người bọn họ.

Nhưng nếu Tạ Ngọc Chương đã kể, vậy ta cũng sẽ miễn cưỡng biểu hiện một chút bất mãn của mình với cương vị là một nữ phụ phản diện.

"Thật đáng giận."

Không hiểu sao câu nói này của ta lại khiến hắn nổi giận, Tạ Ngọc Chương biến sắc, âm trầm nói: "Không muốn nói chuyện với ta mà trong lòng vô cùng bận tâm đến hôn sự của Lâm Tĩnh An?"

Trời ơi ông ngó xuống mà xem nè, chẳng phải chính ngươi là người đã khơi mào sao? Trước đây có người nói tâm tình của Thủ phụ đại nhân tính luôn không ổn định, xem ra không phải là tin đồn vô căn cứ.

Lúc nãy Tạ Ngọc Chương còn đang giận dữ vô cùng, giây lát sau không biết lại suy nghĩ gì mà trên mặt lại bày ra vẻ cười như không cười.

"Ngươi nhớ thương cũng vô ích, ngoài Tạ phủ ra, ngươi không thể đi đâu được."

Loading...