Chỉ Muốn Bên Em - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:35:41
Lượt xem: 26
Khi Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng sắp về đến nhà liền nhìn thấy mẹ Quý và Đậu Tương ngồi ở dưới mái hiên sưởi ấm.
Cách một khoảng, nhìn thấy bếp lò có những tia lửa nhỏ.
Nguyễn Tố bước nhanh đẩy Quý Minh Sùng vào trong sân, thấy một già một trẻ đều ở bên ngoài đợi, cô bèn nói: "Sao lại ở bên ngoài, thời tiết lạnh như vậy, cẩn thận cảm lạnh."
Đậu Tương đang lo không có nơi để cáo trạng, vừa nghe lời này cũng không ngồi trên ghế nhỏ, đầu mũi hồng hồng cùng Nguyễn Tố lớn tiếng chỉ trích Quý Minh Sùng: "Chú rất quá đáng, chú không cho con cùng đi đến trạm tàu điện ngầm đón thím!"
Hôm nay nó từ nhà trẻ tan học trở về, vui vẻ rạo rực đợi rất lâu cũng không đợi được thím về nhà, hỏi chú, chú nói thím có việc.
Nào biết lúc sau chú tự mình đến trạm tàu điện ngầm đón thím, vậy mà còn không cho nó cùng đi?
Nó có đầy đủ lý do để hoài nghi, chú nhất định là trộm đưa thím đi mua đồ ăn ngon rồi!
Nguyễn Tố quay đầu nhìn Quý Minh Sùng.
Mẹ Quý dùng kìm gắp khoai lang đỏ trong bếp lò ra, dùng vải bông bọc lại đưa cho Nguyễn Tố: "Ấm áp ấm áp, đây là khoai ruột đỏ."
Nguyễn Tố nhận lấy: "Sao lại sưởi ấm ở bên ngoài ạ?"
Mẹ Quý liếc cháu trai một cái: "Có người nóng lòng, phải đợi ở bên ngoài mới được."
Đậu Tương lúng ta lúng túng: ".. Con còn không phải lo cho thím sao."
Quý Minh Sùng đi qua: "Lo cái gì?"
Đậu Tương không phải giật mình bình thường: "Chú lo cái gì, con liền lo cái đó."
Nguyễn Tố mỉm cười, trong tay cầm khoai lang đỏ nóng hầm hập, Đậu Tương lại giống như thị uy, kéo cánh tay cô. Trong đêm đông như hôm nay, lòng cô cũng ấm áp rồi.
Tết càng lúc càng đến gần, nơi này có tập tục qua năm cũ.
Mọi người sẽ tụ tập bên nhau cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Hôm nay vừa hay là ngày chủ nhật, trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng nghỉ. Sáng sớm Nguyễn Tố đã rời giường cùng mẹ Quý ra ngoài mua thức ăn. Bất kể là chợ bán thức ăn hay là siêu thị, đều vô cùng náo nhiệt.
Từ siêu thị trở về, hai người đều xách túi lớn túi nhỏ. Vẫn chưa đi đến sân, điện thoại của Nguyễn Tố đã vang lên, cô móc từ trong túi áo khoác lông ra xem, là mẹ Nguyễn gọi điện thoại đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-muon-ben-em/chuong-104.html.]
Cô hít sâu một hơi.
Có một số chuyện phải nói rõ ràng, nếu không luôn không thông suốt như vậy, trong lòng cô cũng sẽ có ngăn trở làm cô không thoải mái.
"Mẹ, mẹ vào trước đi, con nhận điện thoại xong sẽ vào ngay."
Mẹ Quý đoán được là bên nhà họ Nguyễn gọi đến, gật đầu nói được, đi về phía trước được mấy bước, bà lại thấp giọng nói: "Tóm lại đừng tự ủy khuất chính mình."
Nguyễn Tố cười: "Biết rồi ạ."
Lúc này mẹ Quý mới đi vào trong nhà. Sau khi thấy bà đi vào rồi, Nguyễn Tố m
Ới nhận điện thoại, alo một tiếng.
Lần này cô không gọi mẹ.
Mẹ Nguyễn đang ở trong nhà chuẩn bị bữa ăn tiễn năm cũ, đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị nhiều món mà Nguyễn Tố thích ăn. Bà nghĩ hôm nay con gái nhất định sẽ trở về, tâm tình không khỏi vui vẻ: "Tố Tố, khi nào con về? Có cần mẹ để tài xế đến đón con không?"
Nguyễn Tố đứng trong gió lạnh.
Nhớ lại một chuyện rất lâu rất lâu trước đây.
Khi đó, cô vừa mới biết bản thân là con gái nhà họ Nguyễn, có chút mờ mịt, có chút không biết phải làm sao. Cô từ chỗ mẹ nuôi nghe nói, cô bị người ta vứt bỏ ở cổng bệnh viện. Trong hai mươi năm, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm người thân của mình. Cô luôn cảm thấy, bắt đầu từ giây phút cô bị vứt bỏ kia, cả đời này không cần lại có thêm quan hệ gì với những người đó nữa.
Thế nhưng sự tình không giống như cô nghĩ, tất thảy đều là trời xui đất khiến, ba mẹ ruột của cô không cố ý vứt bỏ cô.
Sau khi mẹ nuôi đi rồi, trong mười năm trời, cô đều sống một mình. Bỗng nhiên biết được bản thân có ba mẹ ruột, có một cái nhà, nếu nói trong lòng một chút cũng không vui vẻ, không có chút nào hướng về người nhà, đó là không thể.
Lần đó cô đến nhà họ Nguyễn, cô đứng cạnh cửa nhà, mẹ Nguyễn cũng là cẩn thận dè dặt, lấy từ trong tủ giày ra đưa cho cô một đôi dép lê cho khách.
Rõ ràng to hơn mấy size.
Cô chú ý đến, trên tủ giày bên cạnh có bốn đôi dép lê, kiểu dáng như nhau, chỉ có màu sắc không giống. Vừa nhìn liền biết là người một nhà.
Sự tồn tại của cô ở cái nhà này hoàn toàn không ăn khớp. Từ chén đũa trên bàn ăn, ly uống nước, dép lê đều có thể nhìn ra.
Buổi tối, cô ở phòng dành cho khách của nhà họ Nguyễn. Cô có chút lạ giường, khát nước muốn đi rót một ly nước. Từ phòng ngủ đến phòng khách có một cái hành lang, cô còn chưa đi đến phòng khách, chỉ đến chỗ ngoặt hành lang, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của con gái.
Cô cẩn thận phân biệt, phát hiện đó là giọng của Nguyễn Mạn.