Chỉ Muốn Bên Em - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:41:50
Lượt xem: 29
Mẹ Quý biết hôm nay Nguyễn Tố đã khóc.
Ban ngày hai người từ chợ thức ăn trở về, ở trong sân, Nguyễn Tố cần nhận điện thoại đến, bà liền vào nhà trước. Bà đại khái cũng đoán được là ai gọi đến, kiểu gì cũng là người bên nhà họ Nguyễn gọi.
Tuy rằng sau khi Nguyễn Tố đến cái nhà này, không thường xuyên lui tới với nhà họ Nguyễn, thậm chí còn không bằng cả họ hàng bình thường, nhưng mẹ Quý biết, Nguyễn Tố không phải là một người lòng dạ cứng rắn. Trong lòng cô không thể nào đến một chút mong đợi, một chút cảm tình với ba mẹ thân sinh cũng không có.
Sau Khi Nguyễn Tố từ ngoài sân đi vào, hốc mắt và mũi đều đỏ lên, bà nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu.
Bà đều có thể tưởng tượng được về sau sẽ phát sinh ra sự tình gì. Con trai càng ngày càng tốt hơn, hai người đều không có ý tứ trên phương diện kia, vậy bà liền không có lý do có thể giữ Nguyễn Tố lại. Ban đầu, bà cũng biết dù con trai cả đời cũng không tỉnh lại thì bà cũng không thể để Nguyễn Tố ở lại đây cả đời. Thế nhưng sự tình chính là như vậy, có đôi khi đã làm xong tất cả chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi Nguyễn Tố thật sự phải đi, trong lòng bà vẫn không nỡ.
Nếu như, nếu như con trai không tỉnh lại, Nguyễn Tố phải đi, trong lòng bà không nỡ thì cũng phải để cô đi.
Nhưng hiện tại con trai tỉnh lại rồi, mọi thứ đều ngày một tốt lên, Nguyễn Tố lại đi. Cái loại cảm xúc luyến tiếc này lại tăng thêm một phần áy náy.
Nguyễn Tố khẳng định sẽ không về lại nhà họ Nguyễn, vậy sau khi cô rời khỏi đây, lại phải trở về cuộc sống của một người. Mẹ Quý tin tưởng, bất luận Nguyễn Tố đi đến đâu, đều sẽ sống rất tốt. Nhưng chung sống với nhau một đoạn thời gian dài như vậy rồi, bà tự nhận mắt nhìn người của bà cũng chuẩn, Nguyễn Tố mặc dù không quá trực tiếp biểu hiện ra, nhưng bà nghĩ, cô nhất định muốn có một cái nhà.
Buổi tối, lúc Quý Minh Sùng đang ngồi bên máy tính, mẹ Quý rót cho Nguyễn Tố một ly sữa bò nóng rồi đem đến phòng cô, Nguyễn Tố đang đọc sách.
Mẹ Quý đặt ly sữa trên bàn cô, mỉm cười ngồi một bên ghế, vẻ mặt hiền từ mà nhìn ngắm Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố vô thức cầm lấy gương nhỏ trên bàn soi mặt mình: "Trên mặt con không có đồ dơ đi.."
Mẹ Quý bật cười, đến nay bà đã sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng đi nhiều, cùng với bà Vương đã tạo thành sự đối lập rõ ràng, đây đều là do chịu khổ mà ra.
"Không có, rất xinh đẹp." Mẹ Quý nói.
Nguyễn Tố có chút ngượng ngùng.
"Tố Tố, sau này con có dự định gì không?" Mẹ Quý sau khi hạ quyết tâm, hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-muon-ben-em/chuong-109.html.]
Chuyện này, không phải bà cất giấu không nói thì sẽ không xảy ra.
Với tính cách của Nguyễn Tố, sau khi Minh Sùng khỏe lại, cô cũng sẽ không ở lại đây lâu.
Nguyễn Tố không ngờ mẹ Quý sẽ hỏi vấn đề này, cô ngẩn ra một hồi mới lấy lại tinh thần. Cùng sống dưới một mái nhà lâu như vậy, cô cũng sẽ không hiểu lầm mẹ Quý là muốn đuổi cô đi.
Chỉ là..
"Có lẽ là chăm chỉ làm việc, sau đó có một cái tổ nhỏ thuộc về mình đi." Nguyễn Tố ôm lấy gối ôm mỉm cười.
Không chỉ bản thân Nguyễn Tố, mẹ Quý cũng nhớ, ban đầu khi bà nghi ngờ mục đích của Nguyễn Tố, Nguyễn Tố từng nói qua một câu, cô nói, đợi đến lúc nên đi thì cô sẽ đi.
Mẹ Quý nhìn Nguyễn Tố đang ngồi bên mép giường, cười đến nhu hòa, trong lòng bà lại khó chịu.
Đời người nhiều trắc trở, chỉ hy vọng về sau cô có thể trải qua suôn sẻ một chút.
"Tố Tố, chuyện tình cảm cưỡng cầu không được, đạo lý này mẹ hiểu. Nhưng mà, mẹ và con thực sự rất hợp ý, không làm mẹ chồng được.." Mẹ Quý ngừng một chút, cuối cùng có chút khẩn trương mà mở miệng: "Con bằng lòng làm con gái của mẹ không?"
Đây là cách tốt nhất mà mẹ Quý có thể nghĩ đến rồi.
Bà nếu có thể danh chính ngôn thuận giữ Nguyễn Tố lại bên cạnh mình, ngày nào đó hoàn cảnh trong nhà họ tốt lên, cũng có thể trở thành hậu thuẫn cho Nguyễn Tố.
Bà trước sau cho rằng, lúc đầu chồng bà cứu Nguyễn Tố, tuyệt đối không nghĩ đến phải có hồi báo gì. Nguyễn Tố có lòng đến báo ơn, nhưng bà cũng tuyệt đối không thể lấy đó làm lẽ đương nhiên mà tiếp nhận.
Bà cũng rất muốn vì Nguyễn Tố mà làm gì đó.
Tiền sao? Bà nghĩ, Nguyễn Tố cũng không coi trọng như vậy.
Nguyễn Tố nghe lời của mẹ Quý lại là ngớ ra.
Cô còn cho rằng bản thân nghe nhầm rồi: "Con, con gái?"