Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:31:37
Lượt xem: 26

Sau khi trợ lý Trang tìm hiểu về kế hoạch liên quan đến sự án Danh Sơn mà Quý Minh Sùng làm, lại gọi điện thoại cho Tấn Uyên. Anh ta đơn giản thuật lại một chút trọng điểm trong đó, Tấn Uyên quả nhiên rất có hứng thú với kế hoạch này, hai giờ chiều liền đích thân tới một chuyến, muốn cùng Quý Minh Sùng nói chuyện kỹ lưỡng hơn.

 

Hai người trong phòng làm việc, nói ròng rã ba tiếng đồng hồ, từ hai giờ tới năm giờ, đủ để Tấn Uyên hiểu rõ Quý Minh Sùng đã trút xuống bao nhiêu tâm huyết và dã tâm đối với hạng mục này.

 

Tấn Uyên và Quý Minh Sùng nói một lúc lâu sau, ông ý vị thâm trường nói: "Tôi cùng anh trai và ba cậu, đều đã từng quen biết, nói thế này có thể có chút qua loa, nhưng tôi cảm thấy, có thể hay không trở thành bạn bè tri kỷ chẳng qua là chuyện vài lần gặp gỡ. Lúc ấy chúng tôi bởi vì một chút quan niệm không hợp mà không thể hợp tác trở thành đối tác. Tôi cũng coi như hiểu rõ cách làm người của hai người họ, tôi cũng không phải bởi vì Nguyễn tiểu thư đã cứu mẹ tôi mới đến đây để gặp cậu. Làm ăn là làm ăn, ân tình là ân tình, phương án sắp đặt của cậu, sau này trở về tôi sẽ thương nghị với các công nhân viên. Nếu như về sau chúng ta có thể hợp tác, nhất định là xuất phát từ lợi ích, điểm ấy cậu cứ yên tâm."

 

Ông năm nay hơn bốn mươi tuổi, có thể từ một người nghèo tay trắng làm nên cơ nghiệp như hiện nay, ông cũng không phải là một nhà từ thiện.

 

Sở dĩ ông tới gặp Quý Minh Sùng, đơn giản là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là tín nhiệm cách làm người của phụ huynh anh, thứ hai lại trùng hợp với duyên phận ngày hôm qua.

 

Tới gặp anh là một chuyện, có thể hợp tác hay không lại là một chuyện khác.

 

Quý Minh Sùng nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Đương nhiên, Tấn tổng cũng không phải là nhà từ thiện."

 

Sau khi Tấn Uyên cùng trợ lý rời đi, các nhân viên khác của công ty hiển nhiên đã kiềm chế hưng phấn một thời gian dài, một giây trước lễ tân thăm dò được bọn họ đã vào thang máy, một giây sau mấy người đàn ông đã vui sướng đập bàn. Bọn họ ngao ngao gọi, ai có thể nghĩ tới sẽ có bước chuyển biến như vậy. Lúc đầu công ty bọn họ nhỏ như thế, người bình thường căn bản không chú ý đến. Nhìn thấy bình thường ông chủ vì hạng mục này mà tăng ca, trong lòng bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi: Thật là được không? Hạng mục lớn như thế đến phiên bọn họ không?

 

Bây giờ Tấn tổng người ta trực tiếp tìm tới cửa, rõ ràng là có hy vọng a!

 

Một khi hạng mục này khai trương, đây tuyệt đối là bằng mấy năm cố gắng. Nói không chừng không tới nửa năm, công ty bọn họ liền có thể mở rộng quy mô, trở lại đỉnh phong như ban đầu hoàn toàn không thành vấn đề.

 

Hôm nay Quý Minh Sùng muốn nói chuyện với Tấn Uyên nên đã gọi điện thoại cho Nguyễn Tố, nói hôm nay anh không thể tới đón cô cùng nhau tan tầm được.

 

Lúc đầu Quý Minh Sùng nghĩ rằng Nguyễn Tố sẽ tự mình đi tàu điện ngầm hoặc là đón xe. Trên đường về nhà anh còn bàn bạc với Vương Kiên, muốn mua cho Nguyễn Tố mua một chiếc xe, như vây cô đi làm cũng thuận tiện hơn. Còn chưa thảo luận ra kết quả, lúc lái xe vào trong sân, anh thấy xe Thịnh Viễn vậy mà lại ở đây.

 

Vừa mới vào nhà, liền thấy Thịnh Viễn cùng Đậu Tương và Nguyễn Tố đang nói chuyện gì, ba người đều đang cười, còn cười rất vui vẻ.

 

Thấy Quý Minh Sùng trở về, Đậu Tương rất tri kỷ rót cho anh một ly nước.

 

Mặc dù xuân về hoa nở, nhưng nhiệt độ vẫn không cao lắm, Quý Minh Sùng vừa cởϊ áσ khoác vừa hỏi Thịnh Viễn.

 

Anh nhớ hôm nay anh không có hẹn Thịnh Viễn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-muon-ben-em/chuong-131.html.]

Thịnh Viễn nhìn Nguyễn Tố một cái, cười nói: "Hôm nay tôi tan ca sớm, định là đi mua một ít đồ. Vừa hay đi ngang qua trung tâm kiểm tra sức khoẻ Nguyễn Tố làm việc, thấy cũng sắp đến lúc cô ấy tan ca, nên gọi điện thoại cho cô ấy, thuận tiện đưa cô ấy về."

 

Sau khi nói xong, Thịnh Viễn lại nói: "Thế nào, có phải tôi rất đủ ý tứ?"

 

Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, Thịnh Viễn đã nhiều lần đón Nguyễn Tố, lần này đi ngang qua chỗ kia, Quý Minh Sùng không cần gọi điện thoại nhờ anh, anh đã tự chủ động gọi điện thoại cho Nguyễn Tố. Cũng vì anh không có em gái, nếu như anh có em gái, Quý Minh Sùng cũng phải quan tâm em gái anh như vậy.

 

Thịnh Viễn rất thích nói chuyện phiếm với Nguyễn Tố, hai người bọn họ dù sao cũng có cùng sở thích, cùng thích một ca sĩ, chỉ cần nói những chuyện bát quái và các bài hát của ca sĩ kia, cũng đã rất vui vẻ rồi.

 

Quý Minh Sùng nói: "Tôi không ngờ cậu lại tự giác tới như thế."

 

Thịnh Viễn vui vẻ: "Cần thiết a, Nguyễn Tố là em gái của cậu mà."

 

Lần này Nguyễn Tố còn giới thiệu cho anh một ca sĩ khác, trước đó anh chưa từng nghe ca sĩ kia hát, lần này nghe xong, quả nhiên là giọng hát mà anh thích.

 

Khi họ đang nói chuyện, mẹ Quý từ phòng bếp bước ra: "Thịnh Viễn, bá mẫu cũng không biết hôm nay con đến, trong nhà không chuẩn bị nhiều đồ ăn. Nhưng con yên tâm, vừa rồi bác nhờ Tố Tố mua thức ăn bên ngoài, mùi vị nhà hàng gần đây không tệ, gọi những mấy món con thích ăn, con phải ở lại cùng ăn cơm đấy."

 

Thịnh Viễn cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, ban đầu con cũng chỉ định đưa Nguyễn Tố về rồi sẽ đi ngay. Thế này làm phiền bác quá."

 

Mẹ Quý đi tới, trên mặt đầy vẻ tươi cười: "Này sao lại là phiền phức. Đúng rồi, Thịnh Viễn, bác nhớ lúc trước con rất thích ăn củ cải cay, lần này bà Vương vừa vặn cho bác một bình. Đợi chút nữa bác chia một nửa cho con, con nhớ mang đi, nếu còn chưa đủ, lần sau bác lại nhờ bà Vương làm thêm một chút."

 

Đừng nói là Thịnh Viễn vì được sủng ái mà lo sợ, ngay cả Quý Minh Sùng cũng cảm thấy mẹ anh quá nhiệt tình.

 

Vốn anh còn đang buồn bực, đột nhiên chiếc nhẫn nam trên tay anh phát ra âm thanh: "Đây là chuyện gì a?"

 

Nhẫn nữ hững hờ trả lời: "Thật là đần! Anh chưa nghe qua câu này sao?"

 

"Câu gì?"

 

"Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích!"

 

Nhẫn nam: "?"

 

Quý Minh Sùng: "?"

Loading...