Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:03:10
Lượt xem: 62

Gần đây Nguyễn Tố đều tan ca trước nửa tiếng, khi cô đi mua thức ăn trở về, Đậu Tương vẫn chưa tan học.

 

Trong nhà ngoài Quý Minh Sùng ra thì chỉ có mẹ Quý và Hồ hộ công.

 

Nguyễn Tố chuẩn bị vào bếp, mẹ Quý sắc mặt xanh xám đi đến trước mặt cô: "Đem cái thẻ kia trả lại cho tôi, ngày mai tôi phải đi ngân hàng làm giấy tờ."

 

Lời nói này quá đột ngột, Nguyễn Tố trông chốc lát vẫn chưa phản ứng lại được, a lên một tiếng.

 

Mẹ Quý lạnh giọng nói: "Tôi trước kia đã nói qua với cô, nhà này không có tiền. Liền tính có, cũng không có khả năng cho thêm cô một phần, cô không nên có ý nghĩ không đứng đắn. Tôi thấy cái nhà này cũng không dung nạp nổi cô, cô dứt khoát trở về nhà của mình thì hơn!"

 

Nguyễn Tố mơ hồ: "Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

 

"Tôi nói, tôi đã sớm lập di chúc. Căn hộ kia trừ phi Minh Sùng tỉnh lại, nếu không cũng là của Đậu Tương." Mẹ Quý nhìn cô, biểu tình lạnh nhạt: "Nhà họ Nguyễn các người đều là cùng một cái đức hạnh. Tôi sớm đã nhìn thấu rồi. Hôm nay cô mau thu dọn đồ đạc đi đi, không cần cô ở đây hư tình giả ý, ai biết được tôi bây giờ bị gãy chân có phải là do cô làm hay không!"

 

Nếu như nói vừa nãy Nguyễn Tố vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, vậy thì bây giờ đã phản ứng lại được. Cô không hiểu nổi, sáng nay lúc cô ra khỏi cửa còn tốt như vậy, mẹ Quý còn bảo cô đi đường chú ý cẩn thận. Tại sao vừa tan làm trở về, bà đã trở thành như vậy? Lẽ nào đã xảy ra việc gì mà cô không biết?

 

Hồ hộ công thấy mẹ chồng nàng dâu ồn ào mâu thuẫn, muốn ra mặt khuyên vài câu, nhưng lại sợ bản thân làm đến quá rõ ràng nên chỉ đành tránh ở một bên, cũng không hé răng nói một lời.

 

Mẹ Quý không hổ là người có văn hóa. Những lời vạch trần tiếp theo của bà, từng câu từng chữ đều không dùng những từ thô tục, nhưng khiến cho người khác so với bị đánh còn khó chịu hơn nhiều.

 

"Năm đó, chồng tôi chính là bị nhà họ Nguyễn các người lừa gạt. Ai không biết nhà họ Nguyễn các người là tiểu nhân hiểu biết nhất chính là luồn cúi. Nhất là ba cô, khi có lợi ích thì còn cần mẫn hơn cả chó. Tôi nói nhanh là như thế này, cô vì sao lại gả tới nhà tôi, trong lòng tôi biết rõ, ba mẹ cô chính là bán con gái."

 

"Còn có cô, cũng không phải là thứ tốt lành gì. Cô cho là con thuyền nát vẫn còn ba cân đinh đúng không? Tôi nói cho cô biết, một xu tôi cũng không cho cô. Người như cô tôi thấy nhiều rồi. Cô cho rằng tôi vì cái gì mà giữ cô lại? Chính là vì muốn cô hầu hạ cái nhà này!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-muon-ben-em/chuong-34.html.]

Hồ hộ công nhịn không được mà rụt rụt cổ. Bình thường không nhìn ra được, mẹ Quý quả nhiên là người tàn nhẫn, trước đây toàn là giả vờ hiền lành.

 

Nguyễn Tố cố nhiên cũng khó chịu, nhưng cô càng hiếu kỳ chính là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Còn có, cô nghe những lời này cũng thật sự cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Trong ấn tượng của cô, mẹ Quý thoạt nhìn không dễ chung sống nhưng bà tuyệt đối không phải là người sẽ nói những lời cay độc. Lui một vạn bước mà nói, nếu đèn trong hành lang thật sự là do cô phá hỏng thì mẹ Quý cũng sẽ không và cũng không nên có phản ứng lớn như vậy. 

 

Nguyễn Tố thấy mẹ Quý vẫn còn trong cơn thịnh nộ, liền nghĩ lúc này đi hỏi đã xảy ra chuyện gì thì cũng không thích hợp. Cô biết bây giờ có nói cái gì, giải thích gì cũng là vô ích, chỉ đành quay người đi ra cửa. Cô muốn ra ngoài bình tĩnh lại một chút, muốn suy nghĩ kỹ càng xem rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

 

Mẹ Quý thấy cô đi cũng không ngăn lại, còn chỉ sau lưng mà mắng: "Cô mau cút đi, sớm đã biết cô không tốt đẹp gì!"

 

Đợi Nguyễn Tố đi rồi, Mẹ Quý cũng không nhìn Hồ hộ công mà trực tiếp vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, lộ ra dáng vẻ vẫn còn rất tức giận.

 

Hồ hộ công không khỏi vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: "Bà già này bộc phát lửa giận lên cũng thật là dọa người.."

 

Cô ta nghĩ đến bản thân mình vẫn còn có nhiệm vụ, liền nghiêng người bước qua, dán tai lên cửa muốn nghe bên trong có động tĩnh gì không. Vừa dán tai vào liền nghe thấy mấy câu này "Không tốt lành gì, đến đây lừa tiền mà." "Để cho nó cút đi."

 

Cô ta suy đoán mẹ Quý đang gọi điện thoại kể hết cho bà Vương nghe. Mẹ Quý gọi điện thoại lời nói đều là lặp đi lặp lại, nói tới nói lui chỉ mấy câu. Hồ hộ công nghe một lúc liền dứt khoát vào phòng bếp. Cô ta ngâm nga một bài hát, nghĩ đến sáu vạn kia sắp về tay mình, tâm tình khó tránh khỏi sung sướng.

 

Hồ hộ công không biết là, sau cùng mẹ Quý hạ thấp giọng nói vài lời với bà Vương. Đợi gác máy rồi, bà ngồi xuống bên giường nhìn con trai đang chìm sâu trong giấc ngủ, thấp giọng nói: "Lời mẹ vừa nói, hẳn là làm tổn thương con bé rồi."

 

"Nếu như nó đi thật, nói không chừng đối với nó lại là chuyện tốt. Cũng không thể phí hoài ở đây cả đời."

 

Mẹ Quý lại nhìn mấy chậu xương rồng ở trong phòng, không biết thế nào mà trong lòng bỗng dâng lên một trận buồn bã.

Loading...