Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:59:25
Lượt xem: 43

Khi Nguyễn Tố nhận được điện thoại của mẹ Quý, cô đang ở trong phòng bảo vệ của tiểu khu trước đây.

 

Chủ xe là giám đốc tiêu thụ của một công ty, sau khi nghe bảo vệ Lưu sư phụ kể chuyện, anh ta cũng không cự tuyệt giúp đỡ. Nhưng nhìn thấy Nguyễn Tố thì anh ta càng nhiệt tình hơn. Chủ xe nói anh ta thường xuyên đi công tác, sợ người trong tiểu khu đỗ xe không đúng quy định làm xước xe anh ta, vì vậy xe anh ta dùng đều là tắt máy rồi vẫn có thể tiếp tục công tác ghi hình. Chỉ là lần này anh ta đi công tác thời gian quá lâu, muốn điều chỉnh nhật ký ghi hình cũng cần một chút thời gian.

 

Trong lúc Nguyễn Tố đang cùng chủ xe điều chỉnh nhật ký, cô nhận được điện thoại của mẹ Quý. Trong điện thoại, mẹ Quý nói năng lộn xộn. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tố nhìn thấy mẹ Quý luống cuống như vậy. Đợi sau khi nghe rõ ràng ý mẹ Quý muốn biểu đạt, trái tim cô cũng đã muốn nhấc tới cổ họng. Trong lúc này, cô dường như có thể nghe được tiếng trái tim mình đập.

 

Ngón tay Quý Minh Sùng vậy mà động rồi!

 

Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là anh đã có dấu hiệu thức tỉnh.

 

Có lẽ đây là phản xạ có điều kiện của thân thể, nhưng những ngày trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy nên cũng khó trách mẹ Quý kích động đến nhường này. Vốn dĩ Nguyễn Tố nói chuyện còn trật tự rõ ràng vậy mà sau khi cô gác máy, lúc này nhìn Lưu sư phụ, nhìn chủ xe, há miệng vậy mà không biết nên nói cái gì. Toàn bộ suy nghĩ của cô bị xáo trộn, đại não cơ hồ là một mảnh trống rỗng.

 

Lưu sư phụ khá thích người trẻ tuổi như Nguyễn Tố, cũng biết nhà cô có chuyện gì, vội vàng nói: "Trong nhà có việc sao? Vậy thì về trước đi, dù sao nhật ký hành trình vẫn còn đây, cũng không phải trong một chốc một lát mà xử lý xong được."

 

Chủ xe cũng phụ họa, âm thanh ôn hòa: "Nguyễn tiểu thư, cô bận việc của cô đi. Vừa hay tôi hai ngày tới cũng nghỉ phép, có thời gian giúp cô xem nhật ký. Như vậy đi, chúng ta thêm WeChat, đợi tôi kiểm tra đến mấy ngày kia sẽ gửi cho cô. Cô thấy sao?"

 

Nguyễn Tố lúc này mới thanh tỉnh một chút. Lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi, cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý rồi. Tay cô nắm điện thoại đều đang run lên nhè nhẹ.

 

Sau khi cùng chủ xe thêm WeChat, cô từ trong phòng bảo vệ đi ra. Trời đông giá rét lạnh thấu xương, gió lạnh giống như con d.a.o quất ở trên thân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời u ám.

 

Cô một đường chạy về nhà, ngón tay Quý Minh Sùng sau khi động vài cái, lại không có động tĩnh. Nhưng bất luận là mẹ Quý hay là Đậu Tương đều vui mừng muốn chết. Cô cũng dị thường kích động, liền nhờ người giúp đỡ đưa Quý Minh Sùng đến bệnh viện mà anh vẫn thường đến kiểm tra.

 

Trên đoạn đường đi mẹ Quý đã gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ ở bệnh viện.

 

Nguyễn Tố biết, bác sĩ chủ trị của Quý Minh Sùng là bạn thân nhiều năm của anh – Thịnh Viễn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-muon-ben-em/chuong-44.html.]

Vào cái thời mà Bác sĩ Thịnh và Quý Minh Sùng còn là học sinh, hai người đều là học bá rất lóa mắt. Sau này bọn họ còn cùng nhau ra nước ngoài du học. Quý Minh Sùng học tài chính, mà bác sĩ Thịnh học y khoa. Đậu Tương cũng rất thích bác sĩ Thịnh, Nguyễn Tố cũng là từ Đậu Tương mà biết đến Thịnh Viễn. 

 

Hôn lễ của cô và Quý Minh Sùng, Thịnh Viễn cũng không kịp đến tham gia. Nghe nói anh nửa năm này đều đang ở nước ngoài học bồi dưỡng lên cao. Thịnh Viễn đã nghiên cứu vô số ca bệnh về người thực vật, là vì hy vọng có một ngày có thể giúp cho bạn thân tỉnh lại.

 

Làm bác sĩ đều rất bận. Nguyễn Tố trước đây chưa từng gặp qua Thịnh Viễn, vừa vào bệnh viện cô chỉ thấy một người mặc áo blouse trắng đã đứng trong thang máy chờ rồi.

 

Anh mang khẩu trang, Nguyễn Tố cũng không nhìn rõ dáng vẻ của anh như thế nào.

 

Thịnh Viễn hiển nhiên cũng rất kích động, nhưng anh không quên mình là bác sĩ, liền cùng mẹ Quý vào thang máy, vẫn không quên giải thích với bà: "Bá mẫu, trong điện thoại bác nói ngón tay Minh Sùng động đậy rồi, thật ra đây cũng có thể tính là phản xạ có điều kiện của thân thể. Nhưng mà, chúng ta vẫn phải làm kiểm tra đo lường toàn diện cho cậu ấy một lần nữa. Bác nhất định phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn không thể ngã xuống."

 

Làm một bác sĩ, rất nhiều lúc không thể lạc quan mù quáng.

 

Khi Thịnh Viễn vừa nhận được điện thoại, anh cũng kích động đến nỗi không biết nên xuy xét thế nào. Nhưng trong quá trình đợi mẹ Quý đến bệnh viện, anh nhìn bệnh viện này người đến người đi, kịp thời nhớ lại chức vụ của mình lại bình tĩnh trở lại.

 

Anh đây là đang nhắc nhở mẹ Quý, không thể ôm quá nhiều kỳ vọng. Nếu như hy vọng sụp đổ, e là thân thể của bà sẽ không chịu nỗi.

 

Mẹ Quý tựa hồ cũng phản ứng lại được, nhưng trên mặt không thay đổi vẫn là vẻ chờ mong.

 

Bà không dám nghĩ, trong năm năm qua con trai căn bản chưa từng có phản ứng như vậy. Bây giờ có rồi, bà làm sao khống chế bản thân không nghĩ đến phương hướng tốt được đây?

 

Khi Quý Minh Sùng được đẩy đi làm các loại kiểm tra, Thịnh Viễn vì dời đi lực chú ý của mẹ Quý nên nhìn Nguyễn Tố một cái, hỏi: "Bá mẫu, vị này là?"

 

Anh biết Nguyễn Tố là ai.

 

Trên thực tế, ngay từ đầu khi biết mẹ Quý kiên trì muốn để con gái nhà họ Nguyễn gả cho Quý Minh Sùng, anh cũng đã thử khuyên nhủ qua. Anh nói, nếu như Minh Sùng tỉnh lại, anh nhất định sẽ không bằng lòng dùng hôn ước để vây khốn một người không liên can. Năm đó Quý Minh Sùng cũng không thích Nguyễn Mạn, dù sao cũng chưa gặp được mấy lần. Chỉ là ba Quý có cái ý nguyện này, lại thêm Quý Thị và Nguyễn Thị cũng có mấy cái hạng mục đang hợp tác. Các ví dụ về liên hôn giữa các gia tộc trong vòng này có đếm cũng đếm không xuể. Hơn nữa, Quý Minh Sùng hoàn toàn say mê với sự nghiệp, đối với anh mà nói, cơ hồ kết hôn cùng với ai cũng như nhau. Nếu nhất định phải liên hôn, vậy thì đính hôn với Nguyễn Mạn cũng là một lựa chọn không tồi.

 

Lời khuyên nhủ của anh, mẹ Quý không hề nghe vào tai. Anh nghĩ, đây đại khái là một việc làm hồ đồ duy nhất trong đời của mẹ Quý.

Loading...