Chị ơi, em xin lỗi, em sai rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-04-28 20:25:50
Lượt xem: 222
1
Lúc xe của Cố Lâm lái vào cổng thôn.
Tôi đang bị một người đàn bà điên kéo tóc và đập đầu xuống nền bê tông.
Có một dòng m.á.u đỏ tươi chảy xuống từ trán tôi, sau đó là những giọt nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt chảy ra bên ngoài.
Cố Lâm khẽ cau mày nhìn tôi: “Mạc Uyển, em lại làm ra việc hại người gì, họ mới làm như vậy.”
Một giọng nói ấm áp trong đó chứa đầy sự ghê tởm bỗng vang lên từ sau tai tôi.
Tôi giống như nắm được cọng rơm cứu mạng ngay lập tức bò về phía Cố Lâm.
“Cố Lâm, anh làm ơn, làm ơn hãy đưa em ra khỏi đây. Em sai rồi, em thật sự biết mình sai rồi.”
Tôi dùng sức quỳ lạy, dập đầu cầu xin anh ta một cách cuồng loạn.
Nhưng Cố Lâm lại lùi về sau hai bước.
“Mạc Uyển à, sao cô lại hèn mạt đến như vậy? Có phải là vì muốn rời khỏi đây, chuyện gì cô cũng có thể làm được đúng không?”
Lời nói của Cố Lâm như một con d.a.o sắc bén đ.â.m vào tim tôi.
Nhưng chỉ sau một lúc, môi tôi run rẩy gật đầu.
“Đúng, đúng, em hèn mạt, cho nên Cố Lâm à, em cầu xin anh hãy đưa em rời khỏi đây có được không? Đưa em đến trước giường bệnh của chị, em sẽ quỳ lạy chị ấy, em chỉ xin anh đưa em rời khỏi đây, em thật sự chịu không nổi nữa rồi.”
Tôi dứt lời, người đàn bà điên ban nãy vừa đánh tôi lại hung dữ lao đến giật mạnh tóc tôi.
“Tôi nói cho cậu biết, người này là con dâu của tôi, lúc đó cậu đã hứa với tôi, chỉ cần tôi cho mượn mạng sống của trai tôi thì các người sẽ để cô gái này kết âm hôn với con trai tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-oi-em-xin-loi-em-sai-roi/chuong-1.html.]
Anan
“Bây giờ cô ấy đã là con dâu của tôi rồi, các người muốn đưa cô ấy đi cũng được thôi, nhưng phải đưa cho tôi một trăm nghìn tệ!”
Nghe người đàn bà đó nói xong, cơ thể tôi lại run lên dữ dội.
Bởi vì tôi biết Cố Lâm hận tôi, nên sẽ không đời nào anh ta chịu bỏ ra một trăm nghìn tệ cho tôi.
Tôi không muốn để hi vọng rời đi của mình bị tiêu tan, sau đó tôi lập tức nằm bò xuống đất bò về phía Cố Lâm, rồi ôm lấy chân anh ta khóc lóc thảm thương.
“Cố Lâm, em cầu xin anh, trả cho bà ấy một trăm nghìn tệ, cầu xin anh hãy đưa em rời khỏi nơi này, sau này em nhất định sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, em cầu xin anh, cầu xin anh.”
Nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Cố Lâm chỉ dừng trên mặt tôi khoảng hai giây, sau đó liền thu hồi lại.
Ngay khi tôi tưởng rằng lần này Cố Lâm vẫn giống như trước đây từ chối lời van nài của tôi, thì anh ta lại nhìn về phía người phụ nữ đang lôi kéo tôi.
“Được, tôi sẽ chuyển tiền vào wechat của bà, bây giờ tôi có thể đưa cô ấy rời đi được rồi chứ.”
Câu trả lời bất ngờ khiến cho cả người tôi run rẩy.
Nhưng chỉ sau một lúc, tôi lại sợ anh ta sẽ hối hận, giống như một con thỏ đang hoảng sợ, tôi vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của người đàn bà đó, lao về phía xe của Cố Lâm.
Nhưng vào lúc tôi mở cửa xe và chuẩn bị ngồi vào ghế lái phụ.
Cố Lâm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau đẩy tôi ra:
“Cô ngồi phía sau đi, chỗ này là của Mạc Nịnh.”
Tôi loạng choạng bị anh ta đẩy ra, lưng tôi đập mạnh vào phía trước xe,
Tôi không quan tâm đến cơn đau trong người, run rẩy vội vàng xin lỗi.
“Em xin lỗi, em sẽ ra phía sau ngồi.”