Chị ơi! - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-04-21 13:08:37
Lượt xem: 359
Lúc đầu chú đối với cao nhân rất kính trọng, nhưng sau khi ông ấy nói sư phụ chú là kẻ lừa đảo cũng có chút không phục, hỏi ông ấy nên làm gì bây giờ, cao nhân chân thành giảng giải cho chúng tôi: “Cậu có sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chị gái mình được yên nghỉ không?”
Tôi vội vàng nói có.
Ông ấy nói là hiện tại chị tôi không muốn đi đầu thai, bởi vì trong lòng chị có việc không buông bỏ được, chỉ tiếc là chị đã chết, không thể thực hiện được tâm nguyện này. Tốt hơn hết là mượn dương khí của đèn bản mệnh cho chị, để xem được nguyện vọng của chị ấy là gì.
Sau đó ông ấy để tôi nằm trong quan tài, ông ấy sờ trán tôi, nghiêm túc nói với tôi: “Cậu cùng chị cậu ở chung bao lâu nay, cô bé đối với khí tức của cậu vốn dĩ quen thuộc rồi, cho nên cậu mượn đèn bản mệnh của cô bé có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, nếu như chị của cậu muốn lấy mạng cậu, như vậy cậu nhất định phải chết, cậu vẫn còn nguyện ý không?”
Tôi nói: “Cháu nguyện ý, chỉ cần để chị của cháu yên tâm, bất cứ chuyện gì cháu đều nguyện ý, cho dù chị ấy muốn cháu chết, đó cũng là việc cháu nên làm.”
Ông ấy thở dài thườn thượt, sau đó kêu chú tôi đem t.h.i t.h.ể đặt vào quan tài, để chị nằm trên người tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ông ấy nghiêm túc nói với tôi, chờ đến đêm khuya, chị tôi sẽ dựa vào việc mượn đèn bản mệnh của tôi, đến lúc đó t.h.i t.h.ể chị sẽ cử động, bởi vì sức lực của t.h.i t.h.ể rất ít, tôi tuyệt đối không được chống cự, chị tôi muốn làm gì thì tôi phải chăm chú theo sát, không được sơ suất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-oi/chuong-10.html.]
Tôi nhanh chóng nói được, không thành vấn đề.
Cao nhân thắp nến trên đỉnh và hai bên quan tài, ông ấy nói rằng ngọn đèn bản mệnh của tôi là ở trên đỉnh đầu và hai bên vai của tôi, ông ấy thắp nến là để chị tôi tìm được phương hướng đến đèn bản mệnh của tôi.
Sau đó, ông ấy cắt một nhúm tóc của chị cho tôi ngậm vào miệng, để chị tôi quen thuộc với hơi thở của tôi.
Xong xuôi hết thì ông ấy kéo chú tôi đi trước, nói sau đó thì người sống phải tránh né, còn nói với tôi tuyệt đối không nên sợ hãi.
Trên thực tế thì tôi nào sợ chứ? Tôi chỉ hy vọng chị tôi mau khỏe lại, tôi thật sự không sợ chị ấy lấy mạng tôi, nếu chị ấy không tha thứ cho tôi và yêu cầu tôi c.h.ế.t cùng chị ấy, thì tôi cảm thấy vốn dĩ nên là như vậy.
Đều là do tôi phụ lòng với người đối xử với tôi tốt nhất trên đời này.
Đêm đã khuya, không biết vì sao trong căn phòng vốn yên tĩnh lại có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng gió thổi đến người tôi thật sự lạnh, lạnh đến thấu xương.