Chị ơi! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-04-21 11:47:39
Lượt xem: 262
Mọi người nói tôi bướng bỉnh, không hiểu số tiền mười vạn là lớn cỡ nào, còn nói đã trang điểm cô dâu rồi, lần này phải kết minh hôn, nếu không chị tôi sẽ không được đầu thai.
Tôi tức giận đuổi bọn họ ra ngoài, nói rằng chị tôi sẽ không cưới ai cả.
Chị ấy cứ như vậy mà qua đời, nếu như ở suối vàng chị biết được, có lẽ sẽ buồn biết bao nhiêu!
Tôi đóng cửa lại, không nghe họ đứng ngoài cửa thuyết phục, cuối cùng chú cả của tôi đến, bảo tất cả họ hàng trở về, chú nói chị em tôi nương tựa vào nhau sống nhiều năm nay, không ai có tư cách quản chúng tôi. Chú bảo tôi đừng sợ, cần gì cứ gọi chú, giúp tôi đuổi họ hàng đi.
Chờ sau khi họ rời đi, tôi thay chiếc váy cưới màu đỏ của chị trở về thành chiếc váy trắng.
Tôi lấy lò than đốt tiền giấy cho chị, ngày đêm nhìn tiền giấy cháy thành tro, cơm cũng không muốn ăn, ngồi ngẩn người bên cạnh chị tôi.
Đêm đã khuya, sợ những người họ hàng đó lại đến làm loạn, tôi khóa kín hết cửa phòng và cửa sổ rồi nằm xuống bên cạnh chị, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi nhớ đến những năm gần đây, trong nhà rất nghèo, chỉ có gian phòng này và chiếc giường này là có thể ngủ, chị em tôi luôn nằm chung một chiếc giường với hai cái chăn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chị ấy lo lắng tôi nghỉ ngơi không tốt, luôn luôn dỗ tôi ngủ trước, sau đó chị mới nhẹ nhàng thiếp đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không thể rơi nước mắt nữa vì nước mắt đã cạn rồi.
Tôi muốn ôm chị tôi, liền đưa tay ra nhưng lại trống không.
Khi lần nữa tôi mở mắt thì liền c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-oi/chuong-5.html.]
Chị tôi vốn dĩ không ở trên giường, chị ấy đang ngồi trước bàn trang điểm kiểu cũ ở nhà, quần áo trên người không biết từ lúc nào đã đổi thành chiếc váy cưới màu đỏ như máu.
Đây rõ ràng là bộ dáng của một cô dâu sắp cưới.
Thật kỳ lạ!
Tôi vội vàng kiểm tra cửa phòng và cửa sổ, nhưng rõ ràng vẫn khóa kín mích, vốn dĩ không ai có thể vào giúp chị thay quần áo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi chợt nhớ tới lời họ hàng nói, bọn họ nói đã thay hồng trang rồi, không làm minh hôn sẽ xảy ra chuyện.
Tôi nuốt nước bọt một cái, ngơ ngác hỏi chị có phải tự thay quần áo không?
Nhưng chị tôi làm sao nói được.
Khuôn mặt chị được tô vẽ nhợt nhạt, chỉ có đôi môi là đỏ như máu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có chân mày là chưa được tô vẽ.
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng kèn xô na.
Kèn xô na thổi tiết tấu vui mừng, trong lòng tôi nổi nóng, tự hỏi liệu có phải người thân lại gây chuyện hay không.
Tôi vội chạy đến bên cửa sổ liền trợn tròn mắt.