Chỉ riêng em - Chap 5
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:01:42
Lượt xem: 402
Để phân biệt, tôi tiến lại gần, hít một hơi thật sâu.
Đầu tôi không còn nghe tiếng nói nữa.
Bạn trai tôi một lúc lâu sau mới lại nói chuyện, giọng khàn khàn: "Ừ, được rồi, tôi sẽ đến ngay."
Giây tiếp theo, anh kéo tôi lại gần.
Không biết từ lúc nào anh đã tháo găng tay ra, giờ nó đang nằm yên trên thành bồn giặt, nhỏ từng giọt nước xuống.
Tôi quay đầu lại, anh đã đè xuống, loạn xạ hôn tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Anh ghé sát mặt tôi: "Ngửi anh làm gì, gọi điện không thèm để ý em, giận rồi à?"
Thế là thế nào chứ.
Mặt dày của anh làm tôi choáng váng, ấp úng nói: "Không... chỉ là... ừm... anh thơm quá, em ngửi thôi."
"Ồ?" Anh nhướn mày: "Em ngửi mãi mà không nhận ra là mùi gì, chứng tỏ không phải là mùi của sản phẩm chăm sóc cá nhân hàng ngày; anh thì không có thói quen xịt nước hoa; mùi này lại hiếm khi khiến em bị thu hút như vậy.
"Theo khảo sát khoa học, con gái sẽ bị hấp dẫn bởi pheromone của bạn trai, từ đó tạo ra ảo giác rằng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt từ cơ thể bạn trai.
"Ngửi những mùi này sẽ kích thích trung khu hô hấp, tăng tốc độ hô hấp, cuối cùng gây hưng phấn, tạo ra một lượng lớn dopamine dẫn đến những xung động thần kinh đặc biệt...
"Nhưng bảo bối à, ông chủ anh có việc, có một mô hình bị lỗi."
Anh xin lỗi, lại hôn tôi một cái thật sâu lên môi: "Vì vậy giờ anh phải ra ngoài. Tối nay anh sẽ thỏa mãn em."
"?!"
"Anh đã nấu canh trong nồi, đói thì uống... không, phải uống đúng giờ, không được không uống, chờ anh về, nghe chưa?"
"Chờ anh.”
7
Tối đó mãi đến rạng sáng anh vẫn chưa về.
Ban đầu là nói có việc cần tính toán lại, phải hoàn thành trong tối nay nên sẽ về muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-rieng-em/chap-5.html.]
Sau đó thì công việc gần xong, sếp ngại quá, kéo tất cả nhân viên tăng ca đi ăn khuya, thế là thời gian về nhà lại bị trì hoãn.
Trong tin nhắn, anh than thở với tôi rằng làm việc quá muộn, buổi tối không muốn ăn khuya mà chỉ muốn về nhà ôm tôi ngủ, còn đáng yêu gửi kèm một sticker khóc nức nở.
Tôi đặt điện thoại xuống, chui vào chăn rồi lăn qua lăn lại mấy vòng.
Bình thường dù là chiếc giường rộng hai mét, anh cũng nhất quyết đòi hai đứa nằm chen chúc ở góc nhỏ, tay nắm tay, chân quấn chân, ôm chặt tôi đến mức tôi khó thở.
Hiếm khi anh không có ở đây, giường trống trải quá. Tôi thoải mái duỗi tay chân rồi từ từ thiếp đi.
Sau đó tôi bị một thân hình ấm áp cựa quậy đánh thức.
Một cơ thể nóng hổi đang áp sát vào lưng tôi, tôi giật mình rồi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm ở mép giường, ngoài cách dựa vào người sau lưng mình thì không còn đường lui nào khác.
Anh đang bóp nhẹ tay chân tôi, đặt những nụ hôn lên lưng tôi.
"Ngủ đi!" Tôi thì thầm nói với anh.
Thấy tôi đã tỉnh, anh càng không khách khí mà quấn lấy tôi, cơ thể thoang thoảng chút mùi rượu.
"Anh cũng ngủ, anh sẽ ngoan ngoãn ngủ, em quay lại ôm anh ngủ nhé..." Anh nũng nịu lên tiếng.
Đợi tôi quay lại rồi, anh mới im lặng một lúc, sau đó tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn.
Tôi đẩy cái đầu của anh đang cựa quậy ra, lông mày anh lập tức nhíu lại, miệng chu lên cao, trông như vừa chịu ấm ức lớn lắm.
Chưa kịp nói thêm gì, nước mắt nóng hổi đã chảy ròng ròng từ khóe mắt anh. Tôi đẩy anh ra, anh nằm im bất động, nhưng gương mặt ngước lên lại có chút buồn bã quá mức.
Khóe mắt đỏ hoe, lạc thần.
"Vợ đẩy anh, vợ ơi..."
Tôi vội vàng ôm anh vào lòng lại: "Được rồi, không khóc nữa, không phải em cố ý đâu, em không nên đẩy cục cưng."
Giọng anh nghẹn lại, khóc thút thít: "Vậy em ôm anh đi, không được đẩy anh ra nữa..."
"Được được." Tôi chủ động rướn lên hôn trán anh: "Đã ôm rồi, đã ôm rồi, còn hôn nữa, vậy nên đừng khóc nữa nhé, được không?"
Anh ngước đôi mắt đầy nước nhìn tôi, như một con sâu nhỏ từ từ vươn người tới, rồi hít mũi nói thì thầm bên tai tôi: "Vợ ơi, anh không buồn nữa rồi."