Chỉ Yêu Mình Em - Chương 7-8
Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:55:28
Lượt xem: 16,306
7
Sáng sớm hôm sau, tôi mua chuyến bay rời khỏi thành phố B sớm nhất.
"Anh trai thân mến, khi anh nhìn thấy tin nhắn này, em đã lên máy bay rồi."
"Thù của anh, chờ ngày khác, em tu được chính quả lại trở về giúp anh báo, tạm biệt."
"Em gái thân yêu của anh."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Gửi tin nhắn này cho anh trai xong, tôi dứt khoát kéo vali đi về phía cổng đăng ký.
Nhưng vào lúc này, một đám nhân viên sân bay cầm bộ đàm, từng người chạy tán loạn lên như sơ tán dịch bệnh.
Họ sơ tán du khách, hoãn tất cả máy bay sắp cất cánh.
"Mau mau, cấp trên đến nói, toàn bộ chuyến bay hôm nay đều không cho bay."
"Nghe nói đang tìm người."
"Thật sao? Vậy tội phạm này chắc phạm tội rất lớn, g.i.ế.c người rồi sao?"
Tôi nghe mà nổi hết da gà, vội vàng chuẩn bị tìm chỗ vắng người để trốn đi.
Đúng lúc này… Tôi không chú ý đến phía trước, đột nhiên va vào một lồng n.g.ự.c cứng rắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, Trình Chiêu Nam đeo kính râm, môi mỏng mím chặt, cảm xúc không rõ.
Tôi nhanh chân muốn chạy, lại bị anh ta ôm lấy khiêng trên vai, trước mặt bao người ôm đi.
Trong thoáng chốc, tôi nghe thấy có người nhỏ giọng nói với bộ đàm:
"Lập tức khôi phục các chuyến bay bình thường, tôi thấy tên trộm cướp đã bị bắt đi rồi."
...
Tôi bị Trình Chiêu Nam đưa lên hot search trước mặt mọi người.
Khi về đến nhà, TV đang chiếu một tin tức bát quái về tên trộm trộm cắp bị bắt ở sân bay. Bóng lưng của tôi và Trình Chiêu Nam được chụp rất rõ ràng.
"Muốn đi đâu?"
Trình Chiêu Nam cười lạnh, ném tôi lên ghế sô pha.
"Như thế nào, chuẩn bị đi hỏi một người khác trong quan hệ giữa hai người cái gì trọng yếu nhất phải không?"
"Không thể nào, bảo bối."
Anh ta chế trụ lấy khuôn mặt của tôi, nổi điên hôn tôi. Tôi bị hôn đến trời đất quay cuồng, ngay cả khe hở để mắng anh ta cũng không có.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động của tôi vang lên:
"A con mẹ nó gọi điện tới rồi, A con mẹ nó gọi điện tới rồi."
Là tiếng chuông riêng của tôi dành riêng cho anh trai tôi.
Trình Chiêu Nam dùng ngón tay bịt miệng tôi lại, ấn nút nghe.
"Em gái thân yêu của anh, em còn sống không?"
"Sao không nói lời nào?"
"Này? Khương Thời Ý, em làm gì vậy? Em đừng dọa anh trai, nói chuyện đi Khương Thời Ý."
Tôi chỉ cảm thấy huyết áp tăng vọt.
Áo gilê cũng bị cởi xuống rồi, sau này Trình Chiêu Nam còn có thể buông tha cho hai anh em chúng tôi sao?
Khóe môi Trình Chiêu Nam hơi cong lên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, đối lập với khuôn mặt khóc lóc bù lu bù loa của tôi. Anh ta nghẹn giọng ôn nhu dỗ dành tôi:
"Ngoan, thêm một lần nữa sẽ bỏ qua cho em."
Tôi không khống chế được khóc ra thành tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chi-yeu-minh-em/chuong-7-8.html.]
"Không phải anh nói chỉ chơi đùa với em thôi sao? Em không cần á á á, anh thả em đi."
Sắc mặt Trình Chiêu Nam trầm xuống, động tác đột nhiên nặng thêm.
Trong hoảng hốt, tôi nghe thấy anh ta nói nhỏ mang theo tiếng thở dốc:
“Em không trốn được đâu, Khương Thời Ý.”
8
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh giấc bởi mùi thơm của bữa sáng thoang thoảng khắp phòng.
Trình Chiêu Nam đặt một cái bàn nhỏ lên giường.
Cháo tôm, xíu mại, sữa đậu nành nóng, bánh bột ruột, nhìn mà tôi bất giác nuốt nước miếng.
"Anh làm à?"
"Ừm..."
Tôi cầm thìa, uống một ngụm cháo, nhịn không được nhếch khóe miệng:
"Quaoooo, Trình Chiêu Nam, không ngờ anh còn có tay nghề này?"
Trình Chiêu Nam chột dạ sờ mũi, lập lờ nước đôi "chấp nhận" câu khen này.
Sau đó tôi mới biết được. Trình Chiêu Nam vì tự tay nấu bữa sáng này, suýt chút nữa đã cháy phòng bếp, may mà dì Chung Điểm Công tới sớm, nếu không lát nữa đội cứu hỏa sẽ tới.
Cho nên bữa sáng này, thật ra là sáng sớm Trình Chiêu Nam lái xe ra ngoài mua về, sau đó lặng lẽ ném cho người làm, còn làm bộ làm tịch là anh tự làm.
Tôi vừa uống cháo, Trình Chiêu Nam vừa xem báo chí tài chính. Lúc tôi vừa mới chuẩn bị nuốt một ngụm lớn bánh bột ruột, anh thình lình nói một câu:
"Khương Thời Ý, ai nói anh với em chỉ là chơi đùa?"
Hình ảnh khô nóng đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu. Hai má tôi nóng lên, nhỏ giọng lầm bầm:
"Tên cặn bã c.h.ế.t tiệt kia nói."
Trình Chiêu Nam buông báo chí xuống, sải bước đến trước mặt tôi, ôm lấy mặt tôi hung hăng hôn một cái:
"Nói rõ ràng."
Tôi quay mặt đi, tức giận đẩy anh ra, lanh lẹ xỏ dép lê vào rồi chuồn lẹ:
"Tối hôm đó, anh ra ngoài nghe điện thoại, tự mình nói ra, con bé còn nhỏ, chơi đùa mà thôi."
Trình Chiêu Nam đuổi theo, dùng sức ấn tôi vào trong ngực:
"Đó không phải là nói em."
Anh thở dài, giọng nói vẫn ôn nhu như trước.
"Là con gái của chị họ anh, cả ngày chị ấy không làm việc đàng hoàng, không có việc gì trong đầu đều là một số ý nghĩ kỳ lạ cổ quái, ngày đó là anh rể gọi điện thoại tới, bảo anh khuyên một chút, anh nói chị ấy còn tuổi mơ mộng, chơi đùa một chút mà thôi, ai biết bị bình dấm nhỏ nhà em nghe thấy."
"Đây cũng đã là chuyện bao lâu rồi, làm cho bình dấm nhỏ của chúng ta đau lòng quá rồi, nhìn nhìn, gầy cả eo."
Tôi vội vàng vỗ một cái vào bàn tay của Trình Chiêu Nam đang chạy vòng quanh eo tôi. Nghiêm khắc ngăn lại động tác muốn tiếp tục thăm dò vào.
Trình Chiêu Nam thở dài, cầm tay của tôi vả nhẹ lên mặt của anh:
"Bảo bối đừng nóng giận, anh mặc em xử trí, em muốn phạt anh thế nào cũng được."
Rõ ràng là nhận sai, nhưng tôi lại cảm thấy tên đàn ông thối này có ám chỉ khác.
Tôi cúi đầu nghiêm túc tìm kiếm trên điện thoại di động "bạn trai làm sai chuyện nên trừng phạt như thế nào", hoàn toàn không chú ý tới Trình Chiêu Nam đã đóng rèm thông minh lại.
Bầu không khí mập mờ kèm theo tiếng nhạc du dương vang lên. Trình Chiêu Nam nằm ngửa trên ghế sô pha, cổ áo mở ra một nửa.
Anh híp mắt, kéo cà vạt của mình ném cho tôi:
"Bảo bối, tới phạt anh đi."