Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếc Nhẫn Kim Cương Bị Thu Hồi - Chapter 19-21

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:34:55
Lượt xem: 2,404

19

Ngày đấu thầu, Lâm Hàn cũng tới.

Tống Kiều ăn mặc đẹp đẽ, nắm tay hắn, dùng hết sức mình tuyên thệ chủ quyền.

Thấy tôi đi theo Thương Thừa Châu, đôi tình lữ không khỏi bất ngờ.

Tống Kiều phản ứng đầu tiên:

“Thẩm Vũ Đường, cô lấy tư cách gì mà xuất hiện ở đây?”

“Muốn cầu xin anh Hàn tha thứ sao? Nằm mơ đi.”

Sếp mới rất khiêm tốn, tung tích của một người nhỏ bé như tôi cũng trở nên bí ẩn.

Hoặc có thể, Lâm Hàn cũng không quan tâm tôi sẽ đi tìm lối thoát ở nơi nào.

Anh ta chỉ chờ ngày nào đó tôi trở về van xin khóc lóc như cẩu.

Tôi bình tĩnh mỉm cười:

“Pha lê bột phấn từ đâu tới, so với vàng đều kém hơn.”

“Theo tôi được biết thì yêu cầu của cuộc đấu thầu này rất cao. Với năng lực của Tống tiểu thứ, không giúp được cũng đừng tới xem nao nhiệt.”

“Cô dám mắng tôi?”

Tống Kiều dậm chân giận dữ.

Lâm Hàn cũng không vui:

"Thẩm Vũ Đường, xin lỗi Kiều Kiều."

Haha!

Một con chim trong lồng chỉ dựa vào gia cảnh để ra nước ngoài, trình độ học vấn đầy nước phân.

Tôi không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo:

"Không! Cái gọi là "không có lý do" chỉ đáng được ba điểm. Tôi có lý do thì sao tôi phải xin lỗi người khác.”

Lâm Hàn chỉ thấy tôi ngoan ngoãn và tuân theo mệnh lệnh 100%, không nghĩ tôi cũng có mặt khắc nghiệt.

Chắc chắn là do Thương Thừa Châu lây nhiễm.

Người này bề ngoài thờ ơ, nhạt nhẽo.

Nhưng đối với người một nhà, anh ấy còn làm nhảm hơn ai hết, rất bao che.

Sau ngày hôm đó, Thương Thừa Châu thủ đoạn vô tình cướp đi nhiều đơn hàng của Lâm Hàn.

Anh ấy lẩm bẩm như đang tranh công:

“Khi dễ người của tôi thì phải trả giá.”

“Vũ Đường, em nói đúng không? "

À, vâng, đúng, đúng.

Lời sếp nói thì sai làm sao được.

20

Tuy nhiên, Lâm Hàn đã không thể chịu đựng được nữa.

Anh ta chặn cửa căn hộ mới thuê của tôi và nói với giọng run rẩy:

"Vũ Đường, sao em lại giúp người đàn ông khác đối phó với anh."

Thật buồn cười.

Lâm Hàn luôn coi tôi là bảo mẫu, chưa bao giờ ký kết không cạnh tranh với tôi.

Tôi không lấy đi khách hàng của Lâm thị.

Nhưng không thể chống chọi được với khả năng làm việc mạnh mẽ của mình và sớm trở thành cánh tay phải của Thương Thừa Châu.

Giọng điệu của anh ấy là một lời cầu xin hiếm hoi:

“Trở về giúp anh được không?”

“Kiều Kiều quá ầm ĩ, khiến vài người đắc lực đưa đi rồi.”

Không thể không nói, lực chiếm hữu của Tống Kiều Kiều rất mạnh.

Bất cứ khi nào nhìn thấy một người phụ nữ ở cạnh anh ta, cô ta đều muốn cạnh tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiec-nhan-kim-cuong-bi-thu-hoi/chapter-19-21.html.]

Nhân viên trong ban thư ký cũng bỏ đi nhiều, đi đến những nơi tốt hơn theo sự giới thiệu của tôi.

Tôi có ý đồ xấu:

“Nếu đã như vậy, sao không đuổi Tống tiểu thư đi?”

“Không được, hiện tại chưa tới thời điểm! "

Trong lời nói của Lâm Hàn tựa hồ có điều gì đó khó nói.

Tuy nhiên, chuyện đó không liên quan gì đến tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn anh:

"Lâm tổng, không phải ai cũng sẽ nhìn lại."

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.

“Sẽ không, Vũ Đường, một ngày nào đó em sẽ hiểu anh.”

21

Tôi không có thời gian để suy nghĩ về lời nói của Lân Hàn.

Lấy danh nghĩ đi công tác, Thương Thừa Châu đưa tôi đi trượt tuyết.

Gia hỏa này xấu quá rồi.

Dựa vào kỹ năng siêu phàm của mình, anh ấy đã dụ một người mới như tôi lên dốc tuyết để “ngự kiếm phi hành”.

Trên đỉnh núi, phía trên lớp tuyết trắng xóa, một vòng cung tuyệt đẹp kéo dài đến tận chân núi.

Tôi tận hưởng hết mình, tự do như gió, ôm chặt lấy cổ anh để giữ lấy cái mạng nhỏ.

Khi đến chân núi, tôi vẫn còn chưa thèm đã, muốn làm lại.

Nụ hôn cháy bỏng của anh vùi sâu vào hõm cổ tôi:

“Đó là một cái giá khác.”

“Cái gì!”

Vũ Khúc Đoạn Trường

Tôi mở to mắt nhìn anh:

"Tôi vừa giúp anh nhận đơn đặt hàng từ Fenghua International. Anh phải hài lòng rồi chứ."

Cùng nhau làm việc và có chủ đề chung, mối quan hệ giữa tôi và Thương Thừa Châu được cải thiện nhờ những bước nhảy vọt.

Cộng với sự hỗ trợ tuyệt vời của Thời An, tôi luôn quên rằng anh ấy là một ông trùm vốn khó gần.

Thương Thừa Châu mỉm cười không nói gì, ôm lấy tôi trượt thêm ba vòng nữa.

Khi tôi rời đi, chiếc áo khoác nặng nề rơi xuống người tôi.

"Khoai tây nhỏ của miền Nam, phấn khích thì cũng phải biết lạnh chứ."

Tôi cắn kẹo táo, thấp giọng lẩm bẩm:

“Anh mới là một củ khoai tây nhỏ, cả nhà anh là củ khoai tây nhỏ."

Anh xoa đầu tôi.

"Tốt lắm! Cuối cùng Thẩm tiểu thư cũng đã học cách buông bỏ sự nghiêm túc của mình và trở thành một cô gái bình thường và dễ thương.”

Thật sao?

Tâm trí tôi luôn rất căng thẳng.

Tôi chỉ muốn học và kiếm tiền.

Theo Lâm Hàn, luôn đấu tranh vì anh ta, chìm đắm trong thế giới kinh doanh.

Vẻ ngoài tươi sáng, hoạt bát của cô gái đã biến mất từ ​​lâu.

Cho đến khi Thời An trở về Trung Quốc.

Thương Thừa Châu đưa chúng tôi cùng nhau xem phim, cùng nhau đi KTV, cùng nhau ngắm biển, cùng nhau đi công viên giải trí...

Thậm chí là làm loạn cả khu vườn của lão gia tử.

Trước đây tôi muốn trồng các loại rau thơm trong căn hộ của mình nhưng Lâm Hàn lại ghét bỏ vì bùn quá bẩn.

Hiện giờ, xem như đã có thể tự do nhúng lẩu.

Tôi rất cao hứng.

Giờ đây cuối cùng tôi cũng dám dừng lại và tận hưởng niềm hạnh phúc mà cuộc sống ban tặng.

Loading...