Chiếc Nhẫn Kim Cương Bị Thu Hồi - Chapter 4-5
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:34:29
Lượt xem: 1,386
4
Mưa trong thành phố ập đến bất ngờ.
Khi tôi đi mua sắm về, người tôi ướt sũng.
Tống Kiều cầm lấy chiếc túi cũng ướt sũng, cong môi mỉa mai:
“Việc nhỏ mà không làm được thì sao có thể làm người đứng đầu? Thôi đừng làm thư ký nữa, làm bảo mẫu đi."
Ly cà phê mà tôi đi đi đi lại mười cây số để mua bị cô ta ném thẳng vào thùng rác.
Cảm giác căng tức ở bụng dưới khiến tôi không muốn tranh cãi mà chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Nhưng Tống Kiều không định buông tha tôi:
“Tối nay chúng tôi sẽ ăn ở nhà hàng Pháp tốt nhất, tôi muốn ăn gan ngỗng với anh Hàn.”
Nhà hàng đó là nhà hàng dành cho thành viên nên phải đặt chỗ trước một tháng.
Rõ ràng là cố tình khiến tôi xấu hổ.
Tôi đã nói là tôi không thể làm được.
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của tôi, Tống Kiều đột nhiên giơ tay đánh thẳng vào mặt tôi.
Tôi lập tức đánh trả bằng tay trái.
Cho đến khi Lâm Hàn xuất hiện, cô ta liền cáo trạng trước.
“Anh Hàn, thái độ thư ký của anh tệ quá.”
“Em nói là cà phê đã nguội, cô ấy liền ném nó vào thùng rác, còn không phục mà đánh em."
Lâm Hàn sắc bén nhìn tôi:
"Thư ký Thẩm, xin lỗii!”
Tiểu Lan nói đúng, tình yêu sẽ khiến người ta mù quáng.
Người trong công ty theo dõi nhiều thế nhưng anh ấy lại trực tiếp kết tội tôi không cần chứng cứ.
Tôi che phần bụng dưới đau đớn của mình, cười lạnh từ chối.
Tống Kiều tức giận:
“Sao cô dám cười bổn tiểu thư?”
Lâm Hàn thấy tôi mất đi vẻ điềm tĩnh và dịu dàng thường ngày liền ngồi xổm xuống nhìn tôi:
"Em không thoải mái à? Sao trông sắc mặt em tệ thế?"
Lúc này chợt nhận ra, đánh một cái lại thưởng một quả táo ngọt, là những mánh khóe thông thường của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiec-nhan-kim-cuong-bi-thu-hoi/chapter-4-5.html.]
Nhiều khi cần lấy lòng một khách hàng khó tính, Lâm Hàn sẽ ôm tôi vào lòng và hứa: Đây là lần cuối cùng, chờ công ty đi vào quỹ đạo sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.
Là người trong cuộc, đôi khi không thể nhìn rõ rất nhiều thứ.
Nhất là khi tôi còn nợ mẹ anh ấy một ân tình.
5
Tối đến, Lâm Hàn mang theo đường nâu đến căn hộ của tôi.
Thiếu gia mười ngón tay không chạm nước đã đích thân pha cho tôi một cốc nước đường nâu.
"Vũ Đường, đừng trách Kiều Kiều. Cô ấy là con gái bảo bối duy nhất của Tống gia nên khó tránh khỏi có chút tùy ý."
"Cô ấy đánh em, em cũng đánh lại rồi. Về sau cô ấy bảo em làm gì, em cứ đối với cô ấy như em đối với anh là được."
Nhìn nước đường nâu nóng hổi, tôi không nhịn được hỏi:
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Giống như hầu hạ phu nhân tổng tài vậy hả?"
Lâm Hàn nhéo cằm tôi, hôn nhẹ lên khóe môi tôi:
"Vũ Đường, em biết mà, trong lòng anh chỉ có em."
"Nhưng ông nội muốn anh liên hôn với Tống gia một lần nữa, em phải chịu khổ một thời gian rồi."
"Ngay cả khi anh cưới Kiều Kiều, em cũng có thể ở lại bên cạnh anh."
Tôi không thể tin được nhìn anh ấy:
"Lâm tổng, ý của anh là muốn em l.à.m t.ì.n.h nhân?"
Lâm Hàn nhún vai:
"Anh có thể cho em mọi thứ tốt nhất. Em là một cô gái thông minh, em nên biết cách lựa chọn."
Lâm Hàn không keo kiệt với tôi.
Công ty đã đi đúng hướng, anh trả cho tôi mức lương hàng năm là một triệu đồng, đồng thời mua cho tôi một căn hộ và một chiếc ô tô.
Nhưng tôi không thể vi phạm giới hạn đạo đức vì lý do vật chất.
Thấy tôi im lặng, Lâm Hàn nới lỏng chiếc cà vạt tôi mua:
"Cái nhẫn đu quay đó, Kiều Kiều rất thích, em..."
Tôi không chút do dự, đưa tay lấy túi đựng chiếc hộp gấm chứa chiếc nhẫn kim cương trả lại cho anh ấy.
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm:
"Vũ Đường, sau này anh sẽ cho em những thứ càng tốt hơn."
Nhưng là, sẽ không có sau này.