Chiếc Nhẫn Kim Cương Bị Thu Hồi - Chapter 9-11
Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:44:53
Lượt xem: 2,029
9
Thời gian trôi qua từng giây.
Con thú trong tôi nóng lòng muốn thoát ra khỏi lồng.
Tôi cắn môi hỏi:
“Chị đây có tiền, có thể bồi chị một đêm được không?”
Người đàn ông không nhúc nhích.
Có vẻ như không ngờ tôi lại liều lĩnh như vậy.
Tâm trạng bị đè nén bấy lâu bỗng bộc phát.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi tát nước và bật khóc đến rối tinh rối mù:
“Tại sao có tiền rồi mà không mua được hạnh phúc?”
Mượn rượu phát điên, không có lý do gì hết.
Nhưng nó rất thú vị.
Nước b.ắ.n tung tóe vào quần áo của người đàn ông.
Anh ấy nắm lấy cằm tôi, hôn tôi và chậm rãi nói:
"Thẩm Vũ Đường, em đừng hối hận."
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong miệng tôi.
Người kia rõ ràng cũng đã uống rất nhiều.
Những ngón tay mảnh khảnh cởi từng cúc áo của anh ra.
Làm tôi tan chảy hoàn toàn trong làn nước sâu và nóng.
Sáng sớm tôi thức dậy trước một lồng n.g.ự.c vững chắc.
Cảm nhận cơn đau từ thắt lưng.
Tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo, rón rén rời đi.
Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông vang lên bên tai tôi:
"Thẩm tiểu thư không tính toán trả tiền mà đã muốn bỏ chạy rồi sao?"
Tôi ngẩn người.
Chậm nửa nhịp mới nghĩ ra, làm sao anh ta biết tên tôi?
“Muốn bao nhiêu?”
“Một trăm triệu!”
Tôi nhắm mắt lại:
"Anh bán tôi cũng không được giá đó!"
"Cho anh 5000, chuyện tối qua liền xong."
Không đợi người đàn ông phản ứng, tôi che mặt, hốt hoảng rời đi.
Chết tiệt!
Sau lưng tôi, người kia tựa hồ đang thấp giọng cười.
10
Sau khi gọi xe rời đi, tôi mới có thời gian để kiểm tra điện thoại của mình.
Hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Lâm Hàn.
Cũng có nhiều tin nhắn gay gắt hỏi tại sao đêm qua tôi lại biến mất.
Sự mệt mỏi dâng lên trong lòng tôi.
Lần đầu tiên tôi không kịp thời hồi phục.
Nhóm thư ký rất sôi nổi.
"Chị Vũ Đường, cái thiên kim Tống gia kia cứ ra vẻ bà chủ, muốn phạt chị nửa năm lương. Chu Papi không tàn nhẫn bằng cô ta."
Tiểu Lan lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiec-nhan-kim-cuong-bi-thu-hoi/chapter-9-11.html.]
"Thời đại nào rồi mà còn coi thường luật hợp đồng, cô ta cho rằng mình là đại phu nhân nội phủ có thể tùy ý cắt xén tiền bạc của nha hoàn hay sao."
Cô gái này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi.
"Chị ơi, tối qua chị có gặp Thương tổng không? Nghe nói tối qua ngài ấy không đến!"
Một nghi ngờ kỳ lạ len lỏi trong đầu tôi.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy đã chuyển hướng sự chú ý của tôi:
"Lâm tổng đã đồng ý với cách làm của thiên kim Tống gia đó, tính toán đợi chị quay lại rồi bắt chị viết một lá thư xin lỗi trước mặt tất cả các nhân viên."
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Hóa ra một sai lầm có thể xóa đi bao năm tháng làm việc chăm chỉ.
Trong lòng tôi có một cảm giác nặng nề khó tả.
11
Sau khi thay quần áo, tôi đến văn phòng của Lâm Hàn.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, khuôn mặt lãnh đạm như sự bình yên trước cơn bão.
"Tối qua em đi đâu?"
Tôi cúi đầu và không nói gì.
Trong bữa tiệc tối qua, ngoài những nhân vật nổi tiếng thic có không ít cộng tác viên tiềm năng cũng đến để chung vui.
Làm việc với Lâm Hàn được bốn năm, tôi sẽ làm bài tập trước và kiểm tra thông tin khách hàng rõ ràng.
Thuận tiện để đưa ra lời nhắc khi tham dự các cuộc họp kinh doanh.
Có lẽ anh ấy sẽ không thể thích nghi được với việc thiếu vắng sự đồng hành của tôi.
Tôi kiên nhẫn giải thích:
“Lâm tổng, nếu không có tôi, ban thư ký cũng sẽ giao danh sách khách mời và lý lịch của họ cho Tống tiểu thư.”
“Kiều Kiều vừa mới về, làm sao có thể nhớ hết được."
Đúng rồi.
Tống Kiều thích mua sắm và không quan tâm đến những hoạt động kinh doanh phức tạp.
Như vậy thì không thể trách tôi được.
Tôi đã bị đánh thuốc mê, tám chín phần mười có liên quan đến cô ta.
Thật không may, tôi không có bằng chứng trực tiếp.
Lâm Hàn bước đến gần tôi:
“Vũ Đường, em giận anh à?”
“Tôi nào dám.”
“Tôi thấy bây giờ lá gan em to thật rồi.”
Trong mắt anh hiện lên một tia giận dữ, đột nhiên anh kéo cổ áo tôi ra, để lộ một mảng lớn chứa dấu vết ái muội.
Tôi cố gắng đẩy anh ấy ra nhưng không đáng kể:
"Lâm tổng, chúng ta đều là người lớn, đây là chuyện riêng tư của tôi."
"Em là người phụ nữ của tôi, sao em dám để cho người khác chạm vào?”
Điều đó không hoàn toàn đúng.
Lâm Hàn rất ít hôn ta, chỉ ôm ta nhẹ nhàng, miễn bàn tới lên giường.
Ngoại trừ chiếc nhẫn đu quay tưởng chừng như một lời hứa hẹn, thật khó để nhận ra rằng anh ấy thực sự muốn cưới tôi.
Huống chi, chiếc nhẫn đã bị thu hồi.
Từ nhỏ đến lớn, vì gia cảnh quá khó khăn nên tôi chỉ tập trung vào việc học.
Hiếm khi xem TV hay bàn luận chuyện tầm phào.
Trước khi gặp Lâm Hàn, tôi chưa từng yêu.
Tôi không biết tình yêu bình thường sẽ như thế nào.
Nhưng nghĩ mà xem, đó hẳn không phải là một mối quan hệ xa lạ đến rồi đi khi được yêu cầu.
Từ khi Lâm Hàn đối đãi thiên vị với Tống Kiều, ít nhiền tôi cũng nhìn ra được vài dấu vết.