Chiếc quan tài màu đỏ máu - chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:49:02
Lượt xem: 173
Mùa ngô chín rộ, gió hè rì rào mang theo hương thơm nồng nàn từ cánh đồng xanh rì. Một buổi chiều, mẹ tôi đang cặm cụi thu hoạch thì bỗng thấy một cô gái xinh đẹp nằm bất động giữa đám ngô, như bông hoa dại lạc lõng giữa mùa màng. Khuôn mặt cô hốc hác, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ kỳ lạ.
“Mẹ ơi, cái gì thế này?” tôi hỏi, khi thấy mẹ cúi xuống bên cô gái.
Mẹ tôi bối rối, “Chả biết, nhưng đưa cô ấy về nhà xem sao.”
Chúng tôi nhanh chóng bế cô về. Khi đặt cô lên giường, một cảm giác nặng nề bao trùm cả nhà. Đêm xuống, không khí trở nên căng thẳng, và khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên tiếng gào hét vang lên từ phòng cô.
“Ôi trời ơi, cái gì vậy?” tôi giật mình, nhảy phắt dậy
Tiếng g.ào th.ét và cầu xin của cô gái càng lúc càng rõ ràng, vang vọng giữa đêm khuya. Mẹ tôi, đứng trong sân, cười tủm tỉm: “Có vẻ như sắp có cháu bế rồi đây.” Nhưng sự hồn nhiên của mẹ không biết rằng những lời ấy sẽ trở thành lời nguyền.
Sáng hôm sau, không khí u ám tràn ngập trong nhà. Mọi người bàng hoàng khi phát hiện cô gái đã ch.ết, nằm trong bộ đồ rộng màu đỏ thắm, nhuốm đầy m.áu. Dấu hiệu của cái c.h.ế.t đau đớn khiến lòng người nặng trĩu.
“Trời ơi, cô ấy c.h.ế.t rồi! Sao lại thế này?” tôi thốt lên, nước mắt rơi lã chã.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Chú Năm, người hàng xóm có tiếng trong làng, vội vã chạy tới, sắc mặt tái mét: “Mặc bộ đồ này, th.ắt c.ổ mà ch.ết, cô gái này đã quyết tâm kéo cả nhà các người theo rồi.”
“Chú nói linh tinh gì thế hả ?!”anh tôi quát, giọng chát chúa.
“Thế mày nghĩ sao? Mày dám đụng vào thì giờ mày phải trả giá thôi!” Chú Năm đáp, giọng nặng nề.
“Cái con bé c.h.ế.t tiệt này! Ai bảo nó đến đây làm gì!” Mẹ tôi lẩm bẩm, đôi mắt ngấn lệ.
“Mày mà chửi nữa thì mày phải tự lo liệu,” chú Năm nói tiếp, “có khi cả nhà mày đều phải chôn theo nó đấy.”
.................
Mẹ tôi hoảng hốt, lo lắng đứng bên cạnh thi thể: “Ông Năm, thằng Phú đã lớn như vậy rồi mà còn chưa lấy vợ, chú bảo tôi sao không lo lắng được đây?”
Nói đoạn, mẹ tôi nhổ một ngụm nước bọt vào t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, “Người cô ta bị đ.â.m cả nghìn nhát dao, nếu không có tôi cứu thì cô ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
“Tôi có lòng tốt ngỏ ý mời cô ta làm con dâu mà cô ta lại không thèm cái sĩ diện này, đòi sống đòi chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiec-quan-tai-mau-do-mau/chuong-1.html.]
“Được rồi.” Ông Năm nhăn mày, gầm lên một câu.
Mẹ tôi sợ đến mức ngậm chặt miệng ngay tức khắc. Ông Năm húp thuốc lá, sắc mặt âm trầm như sắp mưa, “Hãy tổ chức một tang lễ thật hoành tráng, làm cho đàng hoàng vào. Hy vọng như vậy có thể giải tỏa oán khí cho cô gái này.”
“Sao?” Nghe đến “tang lễ hoành tráng”, mẹ tôi bỗng nhiên không vui. “Ông đừng có mà mơ! Tốn kém bao nhiêu tiền, không được!”
Ông Năm chỉ cười lạnh, ánh mắt nhìn mẹ tôi không chút thiện cảm: “Chị Quế, chị không nghe tôi cũng được, nhưng lời cảnh cáo tôi đã nói với chị ngay từ đầu rồi.”
“Các người lúc đầu đã hủy hoại sự trong trắng của con gái nhà người ta, cô gái này mặc quần áo màu đỏ tự vẫn tức là oán khí đã lên tới cực điểm rồi.”
“Màu đỏ, tự vẫn thì thì sao. Nhà tao có g.i.ế.c nó đâu!” mẹ tôi quát, rõ ràng không muốn nghe.
“Nếu như các người không xử lý ổn thỏa theo như lời tôi nói thì cô gái này sẽ trở thành hồng y lệ quỷ. Đến lúc không có con cháu nối dõi tông đường thì chị đừng trách ai cả nhé.”
“Cái quái gì vậy?” Mẹ tôi nghe thấy “không có con cháu nối dõi tông đường” thì hai mắt mở to như chuông đồng. “Thằng Phú sẽ xảy ra chuyện không may sao?”
Ông Năm hừ lạnh, “Đừng nói là thằng Phú, đến cả thằng Long cũng không thoát được đâu.”
Mẹ tôi vội vàng nhìn về phía tôi, sắc mặt tái mét, lo lắng trào dâng trong lòng. Tôi vốn chẳng có sức nặng gì trong mắt bà, nhưng giờ chuyện này liên quan đến anh trai nên bà mới để tâm như vậy.
“Ông Năm, vừa nãy tôi nặng lời rồi, ông đừng để trong lòng nhé,” mẹ tôi khẩn khoản nói, giọng đầy thành khẩn.
“Chỉ cần có thể giữ lại mạng cho thằng Phú thì chuyện gì cũng được.”
Ông Năm khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh sự nghiêm trọng. “Chị phải hiểu rằng, việc này không thể xem nhẹ. Một tang lễ đàng hoàng không chỉ để tưởng nhớ cô gái mà còn là cách hóa giải oán khí. Nếu không, cả nhà chị sẽ phải hứng chịu những hậu quả khôn lường.”
“Cái gì mà hóa giải oán khí, nghe như cái quái gì ấy!” mẹ tôi nói, tay nắm chặt vạt áo. “Tôi còn chưa lo cho bản thân thì lo gì cho con quỷ này!”
“Chuyện đó không phải lo,” ông Năm đáp, giọng điềm đạm. “Tôi sẽ giúp chị. Nhưng chị phải hứa, tổ chức tang lễ phải chu đáo, không thể qua loa được.”
“Ông Năm, ông tưởng tôi là cái máy in tiền chắc?” mẹ tôi tức giận. “Chẳng lẽ tôi phải bán cả nhà để lo cho con gái nhà người ta?”
“Chuyện đó không quan trọng, miễn là có thể giữ lại mạng cho thằng Phú,” ông Năm trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm.
Mẹ tôi thở phào một hơi, nhưng nỗi lo vẫn còn đọng lại trong mắt. “Tôi hứa, nhưng ông cũng phải nhớ lời mình đã nói. Không có chuyện gì xảy ra với thằng Phú!”