Chiếm Đoạt Em - Chương 10.2-11.1
Cập nhật lúc: 2024-07-04 18:52:00
Lượt xem: 6,897
Ai ngờ Thẩm Trạch Minh lại đổi đề tài.
"Anh trai, hiện tại anh nắm trong tay hơn phân nửa cổ phần của Thẩm thị, thành nhân vật có quyền lên tiếng nhất Thẩm gia chúng ta, em nào dám nói chuyện."
Thẩm Yến không để ý tới anh ta, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm tôi:
"Sanh Sanh, hai cái chén này của anh có đẹp không?"
Trên mặt tôi nhẹ như mây gió, thực tế trong lòng cực kì hoảng hốt.
Hai cái chén một màu hồng một đen này, là ly tình nhân mà tôi và Thẩm Yến từng dùng.
Thẩm Trạch Minh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nói chuyện với Thẩm Yến. Anh ta cười hì hì bới móc:
"Anh trai, cái chén xấu như vậy, anh cũng đừng để ở trong nhà, nhìn chướng mắt quá."
Thẩm Yến lập tức giật mình trở về:
"Em có khuôn mặt xấu như vậy, không phải cũng để ở trong nhà, cũng chướng mắt sao? Em không ngại đoán xem cái chén này là ai tặng cho anh?"
Tôi điên cuồng dùng chân dưới gầm bàn đá Thẩm Yến, cái nĩa trong tay gấp đến độ sắp chọc thủng cả miếng bít tết rồi.
Thẩm Trạch Minh cúi đầu, tự mình ăn cơm:
"Không có hứng thú, không muốn biết."
"Aiza, đây chính là người anh yêu nhất tặng cho anh..."
Thẩm Trạch Minh ngáp một cái, tỏ vẻ mình không muốn nghe. Nhưng Thẩm Yến cố ý đề cao âm lượng, chính là cưỡng ép để anh ta nghe.
"Lúc ấy cô ấy nói, giữa tình nhân dùng ly tình nhân, đó chính là cả đời, từng mỗi sáng sớm, cô ấy đều dùng cái ly này chuẩn bị bữa sáng cho anh. Em không hiểu đâu em trai, em không có tình yêu thuần túy như vậy.
Aiza, nếu như anh có thể gặp lại cô ấy, nếu như cô ấy đã lập gia đình, anh làm tiểu tam cũng phải cướp cô ấy trở về..."
Tôi chột dạ gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, định nhai để che đậy biểu cảm mất tự nhiên trên mặt.
Thẩm Trạch Minh bị Thẩm Yến chọc tức nửa ngày, trong lòng nghẹn một bụng tức giận đột nhiên bắt đầu làm khó dễ tôi:
"Khương Sanh. Cô đừng tưởng rằng cô kết hôn với tôi, là có thể bày ra điệu bộ của phu nhân nhà hào môn, tôi căn bản không coi cô là vợ của tôi, chỉ cần tôi có biện pháp, tôi nhất định sẽ ly hôn với cô.
Cô ngàn vạn lần đừng cảm thấy tôi sẽ vì cô mà hồi tâm chuyển ý nha, hôm nay tôi ở nhà, đơn giản bởi vì bên ngoài trời mưa, không muốn ra ngoài tán gái."
"Không phải, hai người, là ai vừa đá tôi một cái?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thẩm Trạch Minh nhìn xuống bàn ăn một cái. Thẩm Yến lạnh nhạt ăn một miếng bánh bông lan:
"Anh đá, em có ý kiến? Ăn no thì cút, đừng có ở đây lảm nhảm không ngừng, nước miếng của em phun hết cả vào trong bát cơm."
Thẩm Trạch Minh không dám đối nghịch với Thẩm Yến mãi. Cuối cùng anh ta đành phải đứng lên, sắc mặt xanh mét, ném lại một câu: "Khương Sanh, chú ý thân phận của cô, đừng làm chuyện vượt giới."
Sau đó nhịn đầy bụng lửa giận rời đi.
Thật ra...
Một cái đá vừa rồi là tôi không cẩn thận đạp đấy. Bởi vì Thẩm Yến luôn dùng chân móc chân của tôi.
11
Những ngày tiếp theo, Thẩm Yến vẫn giẫm lên ống nước leo tới phòng tôi ngủ. Anh vô liêm sỉ ôm cánh tay làm nũng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiem-doat-em/chuong-10-2-11-1.html.]
"Sanh Sanh, em không biết đâu, lúc em không có ở đây, mấy năm nay anh một đêm cũng không ngủ ngon, nào có thể an tâm như hiện tại làm tiểu tam?
Sanh Sanh, anh rất thích em.
Sanh Sanh, anh thích em, em có thể ở cùng anh không?
Sanh Sanh, anh yêu em.
Sanh Sanh Sanh Sanh Sanh…”
Tôi giống như con cá mặn nằm không nhúc nhích, lười biếng hỏi anh ta:
"Thẩm Yến. Anh có nghĩ tới hay không, ông nội không đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ, hẳn là muốn anh cưới đại tiểu thư nhà tài phiệt kia."
Thẩm Yến dùng mặt không ngừng cọ vào mu bàn tay của tôi, vừa cọ, vừa nói:
"Đúng vậy, rồi sao? Thẩm gia hiện tại là do anh định đoạt! Ông nội giao toàn bộ cổ phần công ty cho anh, không phải là để cho anh lấy lại tất cả vốn thuộc về anh sao!?
Sanh Sanh, anh thích ai, muốn cưới ai, không cần trưng cầu sự đồng ý của bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ em… Mà không, em cũng phải đồng ý, bởi vì anh muốn cưới em."
Tôi nhắm mắt lại bắt đầu giả chết.
Quá mạnh mẽ!!!
Vốn dĩ là có chút mất ngủ, nhưng khi nghe anh nói gần một ngàn câu tình ý không lặp lại.
Vừa nghe được lúc, không biết tự lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm xoay người, trong mơ mơ màng màng tôi cảm thấy mình bị đè ép gì đó, nhưng mí mắt thực sự quá nặng, không còn sức mở ra xem.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại, ngồi nhớ lại chuyện này, trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt.
Ngoại trừ Thẩm Yến!
Còn có thể là ai nữa!
Nhưng tôi lại không có chứng cứ, bởi vì lúc tôi tỉnh lại, người ta đang nằm trên thảm, buồn ngủ mơ hồ nói với tôi:
"Buổi sáng tốt lành!"
Trở về nên lắp một cái camera giám sát trong phòng ngủ!
...
Nửa tháng này trôi qua rất yên bình. Bởi vì Thẩm Trạch Minh đã nửa tháng không về nhà.
Thẩm Yến nói, gần đây sẽ có một tin tức được tung ra, đó là ở nhà chúng tôi, bảo tôi chuẩn bị bút ghi âm và máy ảnh bất cứ lúc nào.
Tôi nghe thấy mà rạo rực trong lòng, giống như ngửi thấy mùi vị thăng chức tăng lương.
Rốt cuộc, vào một buổi chiều trời trong gió nhẹ, Tô Tang Tang cầm cái loa, than thở khóc lóc hô to:
"Cầu xin ông nội Thẩm thành toàn cho con và Trạch Minh đi. Trong bụng con có đã thai con của Trạch Minh. Ông nội Thẩm, cầu xin ông, con quỳ xuống, con lạy ông."
Quần chúng vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều. Tôi và Thẩm Yến đeo kính râm, đứng trên lầu hai xem.
Tôi đã sớm lắp đặt máy quay phim ở cửa chính biệt thự. Video đang quay, tôi sẽ lập tức trở thành người đầu tiên tung tin về vụ án lớn động trời của Thẩm Trạch Minh!
Thẩm Trạch Minh chặn cửa, c.h.ế.t sống không dám để Tô Tang Tang đi vào. Anh ta gân cổ lên gọi Thẩm Yến:
"Anh trai, anh cứu em với! Em đã sử dụng biện pháp, làm sao có thể để cho cô ấy mang thai! Tô Tang Tang chính là lừa bịp em! Cứu em với, ông nội đang trên đường tới đây, nếu ông biết chuyện, chắc chắn sẽ tức giận đuổi em ra khỏi Thẩm gia đấy!"
Thẩm Trạch Minh hoảng hốt chạy một mạch tới đẩy thư phòng của Thẩm Yến ra.