Chiếm Hữu Và Vực Thẳm - Chương 1,2
Cập nhật lúc: 2024-08-23 21:31:40
Lượt xem: 335
1.
Đêm trước khi đính hôn, tôi phát hiện một chiếc hộp bảo vật được giấu kín ở nhà mẹ của Lộ Chinh.
Ba mẹ anh ta ly dị khi anh ấy còn nhỏ. Thời niên thiếu anh ta và mẹ định cư ở Giang Tô và Chiết Giang. Lớn lên thì theo ba vào Di Thành sinh sống.
Bên trong hộp gỗ long não đều là đồ vật cũ kĩ thời học sinh của anh ta.
Bookmark gân lá, móc khóa Mickey, thẻ b à i Vua Trò Chơi Yugioh,…
Càng nhìn càng thấy quen thuộc. Tôi cứ có cảm giác mình đã thấy những thứ này ở đâu rồi.
Cho tới khi trông thấy một quyển nhật ký rách mép, bên trên viết:
[Thứ hai, trời âm u trở nắng. Cô ấy cười rồi, lúm đồng tiền phơn phớt trên má, tôi muốn hôn nó.]
[Thứ tư, nắng đẹp. Tôi cố tình trêu cô ấy, phát hiện hình tượng học bá lạnh lùng, kiêu kỳ của cô ấy thực chất là một em gái dịu dàng, yểu điệu. Ha ha.]
[Thứ sáu, trời u ám. Cô ấy sợ tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt c h á n g h é t.]
[Thứ bảy mưa giông, cô ấy mang bữa sáng cho họ Kỳ kia, nụ cười lộ má lúm đồng tiền, còn thẹn thùng đỏ mặt.]
[Thứ năm có bão tuyết. Tôi thấy cô ấy nhận thư tình của tên họ Kỳ rồi giấu vào ngăn kéo, đôi mắt chất chứa hạnh phúc khôn tả.]
Những trang sau đó đã bị xé đi, chỉ còn sót lại một góc.
Tôi gập mạnh nhật ký, toàn thân ớ n lạnh, đáp án trong lòng gần như đã rõ mười mươi.
Lộ Chinh ra ngoài nghe điện thoại. Trong nhà chỉ còn hai người là tôi và mẹ anh ta.
Tôi dò hỏi: “Dì ơi, Lộ Chinh học trường cấp hai nào ạ?”
Ở đây có một rổ Pandas
Dì Lộ: “Trường trung học số 11. Thành tích của nó không tốt. Về sau đi theo ba nó, đến cấp ba thì xuất ngoại.”
Trường cấp hai của tôi chính là trung học số 11.
“Dì ơi, lúc anh ấy ở với dì, có phải mang họ của dì không?”
Dì Lục gật đầu: “Hồi cấp hai nó không phải tên Lộ Chinh, mà là Mạnh Từ Niên.”
Cách biệt mười năm, lần nữa nghe thấy cái tên này, tôi vẫn không khỏi s ợ h ã i.
Tôi đã không còn nhớ rõ dáng vẻ thời niên thiếu của anh ta.
Trong ấn tượng mơ hồ của tôi, Mạnh Từ Niên là một người l ầ m l ì, ít nói, luôn nhìn tôi chằm chằm một cách q u ỷ dị khó hiểu.
Hồi đó, anh ta là kẻ hoang tưởng nặng.
Nào ngờ, hơn chục năm sau, anh ta đã l ộ t x á c thành người khác, trở thành người mà tôi thích bằng cả lý trí và con tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiem-huu-va-vuc-tham/chuong-12.html.]
Tôi không thể không hoài nghi, phải chăng tình yêu này là sự sắp xếp của anh ta.
2.
Trên đường về, tôi luôn nhìn như đóng đinh vào anh ta.
Lộ Chinh lái xe, vươn tay xoa đầu tôi, cưng chiều cười nói: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Anh là của em. Em muốn nhìn thế nào thì nhìn.”
Anh ta bị câu nói này chọc cười.
Từ khuôn mặt anh ta, tôi không nhìn ra chút kỳ qu á i nào của “Mạnh Từ Niên”, nhưng cũng không thể thôi s ợ h ã i.
Từ nhỏ đến lớn, dù đi bất cứ nơi đâu tôi cũng nhận được sự chào đón và yêu mến.
Nhưng tình trường của tôi lại khá trắc trở.
Người họ Kỳ anh ta ghi trong nhật ký, đến bây giờ tôi vẫn không nhớ tên đầy đủ của anh ta là gì.
Nhưng tôi còn nhớ một chuyện.
Một hôm nọ, khi tôi đi tìm bạn học họ Kỳ, ánh mắt cậu ta nhìn tôi k i n h h ã i hệt như nhìn thấy q u ỷ.
Sợ né còn không kịp, sau này hễ thấy tôi là đi đường vòng.
Việc này đã gây ảnh hưởng nặng nề lên tôi.
Mãi đến cấp ba, tôi ngưỡng mộ một đàn anh. Anh ấy đẹp trai, học giỏi, tính tình ấm áp. Tôi theo bước anh ấy vào chung một trường đại học.
Chúng tôi bên nhau rất vui vẻ.
Anh ấy còn đưa tôi đi tham gia đêm giao thừa năm đó.
Đèn hội trường dần tối, một phút sau tiếng chuông 0 giờ điểm vang, là thời gian hôn mặc định.
Tôi bị người dồn vào góc.
Đợi đến khi đèn sáng, đàn anh trông thấy đôi môi sưng đỏ của tôi, đoạn tình cảm chưa kịp đến đó cứ thế lặng lẽ c h ế t đi.
Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không biết ai là người đã hôn mình.
Nhưng tôi nhớ cái cảm giác niết sau gáy của anh ta, hệt như Lộ Chinh.
Mà nói đúng ra, mối tình đầu của tôi là Hứa Gia Hòa.
Thời gian chúng tôi bên nhau chỉ vỏn vẹn nửa năm.
Nhưng anh ấy lại trở thành bạch nguyệt quang mà cả đời này tôi không thể nào theo đuổi.
Bởi vì anh ấy đã bị d ì m x u ố n g nước một cách bí ẩn, mà thủ phạm đến nay vẫn chưa rõ tung tích.