Chiếm Hữu Và Vực Thẳm - Chương 5,6
Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:50:53
Lượt xem: 195
5.
Lộ Chinh thấy tôi ướt sũng đứng thay giày ở lối vào thì đổ nước nóng vào bồn tắm cho tôi.
“Em ra ngoài luôn không mang theo dù. Lần sau gặp mưa lớn thế này thì nhớ gọi điện thoại để anh đến đón em.”
Đuôi mắt hơi cong của anh ta khi cười lên, điệu bộ bất cần lộ ra chút t à á c.
“Ai chở em về nhà, sao lại để em ướt thành thế này?”
Tôi đi vòng qua anh ta để vào phòng tắm: “Em bắt xe công nghệ về.”
Anh ta dựa vào khung cửa, cười nói: “Lần sau không được như vậy nữa, kẻo cảm lạnh rồi còn cần anh chăm em.”
Tôi ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm nhưng không ngăn nổi toàn thân rét lạnh.
Lộ Chinh đứng ngay bên ngoài phòng tắm, cái bóng q u ỷ d ị nổi bật dưới ánh đèn.
Tôi nhìn con người xa lạ ngay trước mặt, sợ rằng chớp mắt anh ta sẽ xông vào nên mãi nhìn anh ta chăm chăm qua lớp kính.
Anh ta lại rời đi không một tiếng động rồi.
Tôi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, liên tục c ả n h cáo bản thân, đừng trông chờ Hứa Thanh Kha tìm ra h u n g t h ủ thật sự, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lộ Chinh lần nữa xuất hiện ở cửa, anh ta gõ nhẹ lên cửa: “A Hoành, đừng ngâm mình quá lâu, cẩn thận cảm lạnh.”
“Sắp xong rồi.”
Tóc tôi ướt đẫm bước ra ngoài. Lộ Chinh tìm khăn tắm, tự tay lau tóc cho tôi.
“Sao lại run rẩy thế? Em sợ lạnh à?”
Anh ta nói rồi xoay đầu tôi lại, áp trán lên và nhẹ nhàng cọ xát: “Không sốt, sao A Hoành lại run?”
Tôi nhìn vào đôi mắt hẹp, dài của anh, nơi chứa chan ý cười và ẩn chứa dịu dàng vô tận.
“Sợ anh à?” Anh ta cười trêu tôi.
“Tóc nhỏ nước… làm em lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chiem-huu-va-vuc-tham/chuong-56.html.]
Lộ Chinh gỡ khăn tắm quấn quanh đầu tôi ra, cẩn thận lau nước ướt và để tôi gối lên đùi anh ta rồi dùng máy sấy hong tóc cho tôi.
Tôi khép mi lại, kìm nước mắt. Cảm nhận từng luồng tê d ạ i khi ngón tay anh ta luồn qua tóc tôi, quá đỗi nhẹ nhàng, quá đỗi dịu dàng, trêu ngươi đến nao lòng.
Lộ Chinh chưa từng é p b u ộ c tôi làm bất cứ điều gì. Anh ta luôn tán tỉnh, chỉ thắp lửa và dẫn tôi từng bước vào vực thẳm vô biên.
Nhưng tôi của lúc này lại t h è m k h á t được chạm vào đầu ngón tay anh ta, cùng với sự dịu dàng c h e t t i ê t này.
6.
Tôi hẹn bác hai đi câu cá ở hồ chứa.
Bác hai tôi là cảnh sát đã nghỉ hưu, mấy năm nay luôn giúp tôi điều tra v ụ á n của Hứa Gia Hòa.
Tôi kể mọi chuyện về Lộ Chinh. Bác hai lẳng lặng hút thuốc, tàn thuốc rơi đầy dưới chân.
“Gia Hòa được vớt lên từ hồ chứa này phải không?”
Bác hai khàn giọng nói: “Ngay tại điểm c h e t của con đập. Khi ấy đang là mùa lũ, mưa to suốt bảy ngày liền. Đến khi được người đi câu phát hiện, cậu ấy đã bị cá sông r ỉ a đến bi ế n dạ n g, chứng cứ đều bị hủy sạch.”
Tôi dùng hết sức siết chặt lấy lan can.
“Hôm đó, anh ấy nói muốn tạo bất ngờ cho cháu, bèn cầm sách của cháu chạy đến tiệm sách xếp hàng xin chữ ký. Anh ấy có lẽ không và sẽ không xuất hiện tại nơi hoang vu hẻo lánh này.”
Bác hai rít mạnh một hơi: “Cho nên v ư t x ac là khả năng cao nhất.”
“Hồ chứa này nằm gần khu dịch vụ đường cao tốc, có rất nhiều người tới đây câu đêm. Bác đã kiểm tra những người ra vào trong khoảng thời gian đó, nhưng không có tí manh mối nào.”
“Điều tra người xung quanh Hứa Gia Hòa cũng không tìm ra nghi phạm. V ụ á n này sẽ không thể tiếp tục điều tra nếu không có manh mối mới.”
Ở đây có một rổ Pandas
Bác hai cầm cuốn sách có chữ ký lên: “Đáng tiếc, đây không phải bằng chứng. Dựa vào một cuốn sách trong tay Hứa Gia Hòa thì không thể định tội Lộ Chinh.”
Tôi nới lỏng tay nắm lan can: “Bác hai, chí ít có nghi phạm. Chúng ta có thể tìm ra điểm đột phá trên người anh ta.”
Bác vẫn kiên quyết nói: “A Hoành, bác giúp cháu điều tra tiếp cũng được. Nhưng cháu buộc phải rời khỏi Lộ Chinh, bác không cho phép cháu tiếp tục qua lại với cậu ta.”
“Bác hai, bác còn chưa hiểu sao?”
Lòng tôi đau x é: “H u n g t h ủ nhằm vào cháu. Bất luận người đó có phải Lộ Chinh hay không, cháu cũng không thoát được.”