Chiếu Hoa công chúa - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:01:02
Lượt xem: 5,138
20
Sau đó mỗi một ngày, ta đều sẽ đi hình phòng nhìn Vinh phi.
Vinh phi đã đến giai đoạn hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, nghe được tiếng bước chân, đôi mắt như cá c.h.ế.t của nàng ta chậm rãi giậ giật.
"Ngươi vẫn có thể sống là tốt rồi......"
So với hoàng tỷ ta, ngươi vẫn còn có thể sống.
Ta nhìn Vinh phi, không kìm được cảm thán.
Vinh phi như con ch.ó c.h.ế.t bị kéo tới kéo lui.
Nàng một ngày phải phục thị thật nhiều người, đây chính là nữ nhân của Hoàng đế, có cơ hội này, ai không muốn nhấm nháp một phen?
Nghe được ta nói, Vinh phi chậm chạp một hồi mới quay đầu lại nhìn ta.
Trong mắt nàng không có nước mắt, “...... Sai."
Nàng thấp giọng thì thầm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta nghe không rõ, mới lên tiếng bảo người bên ngoài yên tĩnh chút.
"Ta...... Sai. Cầu......" Vinh phi tiếng nói khô cạn, phải cẩn thận nghe, mới có thể từ đó nghe ra ý nghĩ muốn sống sót của nàng ta: "Thả ta về nhà...... Ta muốn...... Ta muốn về nhà......"
Ta cúi đầu, trầm thấp cười ra tiếng.
Ngươi muốn về nhà?
Vậy thời điểm hoàng tỷ ta muốn về nhà, ngươi làm cái gì?
Hoàng tỷ của ta, thạm chí khi trở về cơ thể còn không được hoàn chỉnh!
"Tiếp tục." Ta phân phó người phía dưới, tùy ý ngồi xuống bên giường, tiếp nhận nước trà một bên của thị vệ đưa tới.
......
Vinh phi ngày qua ngày cầu xin ta —— Nàng không muốn về nhà nữa, nàng muốn chết.
Ngày hôm đó, Hoàng đế cũng có mặt.
Thật vất vả đạt được Vinh phi mới vừ thở dốc vừa leo đến dưới chân ta, hết lần này đến lần khác cầu khẩn ta: "Nương nương, để cho ta c.h.ế.t đi, cầu...... Cầu xin ngài."
Nàng rốt cục cũng nguyện ý gọi ta là "Nương nương" .
Ta cụp mắt liếc nàng, tựa ở trong n.g.ự.c Hoàng đế không lên tiếng.
Bụng dưới đã có một chút chập trùng, Hoàng đế rất bảo vệ ta, như một kẻ điếc, chăm chú đút hoa quả cho ta, thỉnh thoảng nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên trán nữa.
Từng động tác của Hoàng đế đ.â.m vào mắt Vinh phi đau nhức, nàng đã đi đến tử lộ, nhưng có người lại tại trước mắt nàng lắc lắc ung dungbước trên tiền đồ sáng tỏ chói mắt kia, càng ngày càng vui vẻ hơn.
Nàng rơi lệ:
"Hoàng Thượng......" Vinh phi đưa tay bắt vạt áo Hoàng đế.
Không có trả lời.
"Nương nương......" Nàng lại nhìn ta.
Không có trả lời.
Chịu nhục, không cam lòng, ghen ghét, thù hận...... Bị đủ loại cảm xúc giày vò đã lâu, Vinh phi đột nhiên cười ra tiếng.
Hoàng đế rốt cục quay đầu nhìn nàng: "Cười cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chieu-hoa-cong-chua/chuong-10.html.]
"Cười cái gì?"
Vinh phi cười đến toàn thân phát run, lại là ho khan lại là thổ huyết: "Ta cười ngươi! Cười ngươi vụng về vô tri! Cười ngươi cầm quyền hơn mười năm mà vẫn không nhìn thấu lòng người!"
"Ngươi đang nghĩ Hoắc Chiếu Hoa yêu ngươi? Ngươi lại nhìn xem ta đi! Ngươi nhìn ta đi!"
Vinh phi vò nhàu cả vạt áo hắn, "Bộ dáng này của ta, so với Hoắc Quân Hoa năm đó có phải là không có gì sai biệt không?!"
"Nàng ta đang báo thù! Hoắc Chiếu Hoa đang báo thù đó, đồ ngu xuẩn!"
"Nàng hôm nay lăng nhục ta tra tấn ta! Ngày mai liền nên đến phiên ngươi!"
"Ngươi cứ yêu nàng đi! Đến lúc đó c.h.ế.t dưới tay nàng! Ngươi cũng không uổng công phong lưu một......"
"Phanh!——"
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế trầm mặt một cước đem Vinh phi đạp bay.
Nàng giống con diều bị chơi đến toàn thân đầy vết rách, trầm thấp bay ra ngoài, đ.â.m vào trên trụ đá.
Nàng vẫn là đang cười, cười cười, khí tức yếu dần: "Vì sao...... Ta yêu ngươi như vậy, sợ...... Sợ muốn c.h.ế.t vẫn là cùng ngươi làm rất nhiều điều...... Vì cái gì mà ta lại ra nông nỗi này......"
Ta nhìn Vinh phi tắt thở, cúi đầu gạt lệ.
Ta tốt đồng tình với nàng a —— Nàng bị cừu nhân tra tấn, c.h.ế.t trên tay người mình yêu
Thật đáng thương gì đâu.
A!
21
Từ sau khi Vinh phi c.h.ế.t đến nay nửa tháng có thừa, hoàng đế đều không đến chỗ ta nữa.
Ta nằm trên giường, nhớ tới bóng lưng Hoàng đế phất tay áo rời đi, nhịn không được mà bật cười.
Hoàng tỷ một mực nói cùng ta, không nên thương tổn người mình yêu —— Ngã xuống cũng không thể đau bằng trái tim bị tổn thương.
Ta ngày đó không hiểu, luôn cảm thấy hoàng tỷ là đã đọc quá nhiều thoại bản của dân gian nên mới như thế.
Nhưng hôm nay ta đã hiểu.
Hoàng đế thương tâm rồi.
Nghĩ đến cái này, ta cười đến không kềm chế được, cười đến hốc mắt phủ lên nước mắt.
Gặp ta cười đến lớn tiếng, nhóm cung nga nhao nhao quỳ xuống.
Ta nhớ tới khi mình còn bé, khi đó cũng giống như thế này này, các nàng sẽ dần dần bắt đầu sợ người như ta —— Không quan hệ đến thân phận, chỉ là bản thân Hoắc Chiếu Hoa dáng sợ mà thôi.
Cười đủ rồi, ta lau khô nước mắt, gọi cung nga chuẩn bị chút đồ ăn thức uống mang đến cho Hoàng đế.
Phải nói rằng ta và hắn đúng là trời sinh một cặp.
Hoàng đế tới trước.
"Gần đây có chút bận rộn, lạnh nhạt Chiếu Hoa." Hoàng đế tiến lên ôm ta, đem ta vào trong điện: "Gần nhất đã đỡ hơn chưa? Hài tử có làm phiền nàng không?"
Ta lắc đầu: "Lúc này mới mấy tháng? Làm phiền thế nào được."
"Như thế thì tốt." Hoàng đế nhìn mỏi mệt đến cực điểm, hắn vuốt vuốt thái dương, hé miệng.
Lời nói cổ họng, Hoàng đế lại ngậm miệng lại.
Hắn dựa vào thành giường, nói: "Nằm với trẫm một lát."
Ta thuận theo tiến lên, nằm xuống bên cạnh hắn.