Chiếu Hoa công chúa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:58:03
Lượt xem: 5,414
06
Thời điểm Hoàng đến đến tẩm điện của ta, ta đang tắm rửa.
Nói đến còn phải tạ ơn Vinh quý phi, nhất định là nàng đi cáo trạng với hắn rồi.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, ta ngay đang thân thể.
Nghe tiếng, ta không đề phòng quay đầu, ánh mắt lộ ra mấy phần hốt hoảng.
Ta nghĩ ta nhất định là mình cực kỳ xinh đẹp, cho nên mới thấy được vẻ kinh diễm đến thế trong mắt Hoàng đế.
Ta vội vàng ngồi lại trong thùng tắm, hiếu kỳ nói: "Ngài là ai?"
Ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng ta không quan tâm.
Hắn có đại quốc rộng lớn mệnh mông, mấy chục hơn trăm vạn binh mã, vô số của cải, cùng đám chó săn ẩn giấu trong triều đình lẫn hậu cung chẳng ai tính đếm được.
Mà thứ ta có, chẳng qua là một vẻ ngoài mỹ mạo cùng thần trí điên dại, và một cái mạng nếu lúc đầu không có hoàng tỷ che chở đã sớm bị ném đi am ni cô kéo dài hơi tàn mà thôi.
Hoàng đế lẳng lặng chăm chú nhìn ta, ánh mắt đặc dính đảo qua mỗi một tấc da thịt.
Sau đó, hắn hạ mình ngồi xuống, đưa tay đem những lọn tóc ẩm ướt vén ra sau tai của ta: "Trẫm là phu quân của ngươi." Hắn nói.
Ta lại run rẩy, tựa như m.á.u nóng toàn thân đều bởi vì câu nói này mà sôi trào.
Hắn có phải là đã cũng nói như vậy với hoàng tỷ không?
Hắn tất nhiên có nói qua, sau đó lại đứng nhìn hoàng tỷ c.h.ế.t đi.
Hắn.
Bọn hắn!
Ta nhìn về phía Hoàng đế, lại đảo qua sang cung nhân hầu hạ bên cạnh hắn —— Đều đáng chết!
Ta lộ ra bộ dáng nghe lời, phảng phất như một tiểu công chúa cái gì cũng không biết, để mặc bản thân bị Hoàng đế ôm lấy.
"Muội ấy a! Quen sẽ khác thôi!" —— Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm trách yêu của hoàng tỷ
Ta ôm cổ Hoàng đế.
Rốt cục, đến tận hai tháng sau khi hoàng tỷ c.h.ế.t đi, nước mắt của ta mới chậm rãi chảy xuống.
Hoàng đế nhìn ta cười một tiếng: "Sao lại khóc? Nàng Sợ?"
Ta gật gật đầu.
Sợ.
Thật là sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chieu-hoa-cong-chua/chuong-3.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta sợ các ngươi c.h.ế.t được không đủ thống khổ, không đủ không cam lòng, khó an ủi hoàng tỷ linh thiêng trên trời!
07
Biết được ta được sủng hạnh, Vinh quý phi đứng ngồi không yên.
Lúc nàng ta đến, ta đang lười biếng dựa lưng vào tường.
Vinh quý phi tức điên mặt, vuốt n.g.ự.c khiển trách ta: "Thứ loại không ra gì này, ngay cả hành lễ cũng không biết! Người đâu mau tới!"
Hành lễ? Nàng ta cũng xứng?
Ta cười đến nhu thuận, "Vinh tỷ tỷ, ta hôm nay mới học xong được câu này."
Vinh quý sai người của nàng dừng tay lại, "Cái gì?"
Ta cười khiêu khích: "Ỷ lại, sủng, mà, kiêu."
Vinh quý phi: "Ngươi!......"
Nàng tức đến khó thở, nhưng đến cùng do xuất thân danh môn, chưa thấy qua tên điên không biết sợ như ta.
Vuốt n.g.ự.c một hồi, Vinh quý phi mới tỉnh táo lại.
Người một khi tỉnh táo lại, liền biết đánh rắn nên đánh bảy tấc, cùng người thọt đánh nhau nên đạp vào cái chân còn lành lặn kia.
Thế là, nàng bỗng nhiên thư thái cười: "Muội muội có phải đắc ý hơi sớm không."
Ta ra vẻ kinh ngạc: "A?"
Vinh quý phi tới gần chút, thấp giọng: "Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ một mực sủng ái ngươi sao? Hoàng Thượng thích làm cái gì, ngày thường đều đi nơi nào, ngươi biết không?"
"Hoàng ỷ tốt kia của ngươi, lại được sủng thì thế nào? Cuối cùng không phải là bị Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ sao?"
"Ngươi biết nàng ta c.h.ế.t như thế nào không? Thật nhiều nam nhân! Hộ vệ, hình quan, thái giám! Hoàng Thượng mang theo ta, nhìn xem nàng tắt thở."
"Nàng ta thế mà vẫn có thể sống nha...... Chảy nhiều m.á.u như vậy, lại trọn vẹn bảy ngày mới c.h.ế.t đi!"
Vinh quý phi nói một câu, mặt của ta liền bạch một phần.
Nàng cho là ta là sợ, cho nên cười đến thoải mái, ngồi dậy nói: "Nếu ta là ngươi, liền sẽ thức thời chút. Khách khí với ta chút, ta liền giúp ngươi tắt thở sớm!"
Ta dẫu môi, khó mà tự kìm chế bản thân tưởng tượng ra hình ảnh thống khổ của hoàng tỷ trước khi chết.
Ban đầu là từ t.h.i t.h.ể cùng đôi câu vài lời chắp vá khiến chân tướng càng thêm cụ thể, ta phảng phất trông thấy hoàng tỷ nằm trong vũng máu, tuyệt vọng rơi lệ.
Khi đó tại sao ta lại không có mặt ở đây? Tại sao ta lại không ngăn cản hoàng tỷ hòa thân?
Đừng nghĩ!
Đừng nghĩ nữa!
Ta che đầu, đánh trán của mình.
Vinh quý phi có vẻ dễ chịu, nàng liếc ta một chút, cho là ta bị dọa điên rồi, cười rời đi.