Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn - Chương 10: FULL

Cập nhật lúc: 2024-07-29 20:48:24
Lượt xem: 1,713

Tôi đưa tay ra với Trầm Hoài Châu: "Vậy chúng ta đi đón nhanh lên, kéo em dậy nào!"

Trầm Hoài Châu ôm chặt tôi vào lòng. Sau khi hôn tôi một lúc lâu, anh mới thong thả dẫn tôi ra ngoài để đón Trầm Tu Bạch và Ôn Niên.

Trầm Tu Bạch và Ôn Niên rõ ràng đã giải quyết xong hiểu lầm. Từ xa, tôi đã thấy xung quanh họ tràn ngập bong bóng màu hồng. Tôi vẫy tay từ xa.

Ôn Niên ngay lập tức buông Trầm Tu Bạch và chạy về phía tôi. Hai anh em đi sau chúng tôi.

Cố tình hạ thấp giọng: "Em nghĩ chúng ta nên đứng gần hơn một chút, nếu không thì không kịp làm rõ hiểu lầm đâu."

Trầm Hoài Châu khẽ hừ một tiếng, nhưng bước chân lại nhanh hơn.

Tôi và Ôn Niên vừa cười thầm, vừa thì thầm trao đổi.

Tôi hỏi: "Đảm bảo bạch nguyệt quang đã là chuyện cũ rồi chứ?"

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Ôn Niên gật đầu: "Cũng không hẳn là chuyện cũ, Trầm Tu Bạch nói rằng bạch nguyệt quang do anh ta tự tạo ra."

Tôi ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"

Ôn Niên liếc qua hai anh em đang lén lút, cố tình nâng cao giọng nói: "Người ta cảm thấy xấu hổ sau khi bị từ hôn, nên đã tự bịa ra một câu chuyện về cuộc hôn nhân thương mại."

Từ xa, giọng Trầm Hoài Châu vang lên đầy châm biếm: "Chú mày thực sự bị ngu à?"

Trầm Tu Bạch hối hận: "Nếu em biết có Ôn Niên, còn bịa cái rắm!"

Anh ta không dám nghĩ đến việc nếu mình đuổi theo không đủ nhanh, có lẽ câu chuyện sẽ một thành phiên bản mới ngay lập tức.

Ôn Niên hạ giọng: "Nói thật, cậu thấy Trầm Tu Bạch thế nào?"

Từ sau lưng, Trầm Tu Bạch rõ ràng đã trở nên căng thẳng.

Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có hơi ngốc, nhưng nếu cậu nói vậy thì cũng không phải là không thể chấp nhận."

Anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Niên lại hỏi: "Còn cậu và Trầm Hoài Châu thì sao?"

Tôi im lặng một lúc: "Anh ấy theo kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi chuyển sang yêu thầm, may là anh ấy có miệng, nếu không tớ đã đi cùng cậu rồi."

Trầm Tu Bạch như bị động chạm, lặng lẽ cúi đầu.

Trầm Hoài Châu thì tự hào ưỡn ngực.

Trong lúc trò chuyện, Ôn Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cười tươi: "Tốt rồi, chúng ta lại có thể cùng nhau nói xấu bọn họ rồi."

Hai anh em nhìn nhau một cái, rồi mỗi người kéo một bên, đưa tôi và Ôn Niên đi.

....

Khi về đến nhà, việc đầu tiên họ làm là đưa ra một bản thỏa thuận. Nội dung đại khái là Trầm Tu Bạch sẽ chu cấp cho tôi hàng tháng, và Trầm Hoài Châu sẽ chu cấp cho Ôn Niên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-hoang-yen-bo-tron/chuong-10-full.html.]

Như một khoản tiền "bịt miệng", yêu cầu chúng tôi không nói những điều có thể gây tổn hại đến tình cảm vợ chồng. Đặc biệt là những lời khuyên về chia tay hay bỏ nhà ra đi.

Tôi và Ôn Niên nhìn nhau, cố tỏ ra khó khăn: "Ôi, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải ký những thứ này đâu."

Trầm Tu Bạch đẩy tờ giấy về phía tôi: "Chị dâu, chị không ký thì tôi thật sự không ngủ được đâu."

Ôn Niên nhìn Trầm Hoài Châu: "Anh cũng muốn tôi ký sao?"

Trầm Hoài Châu không thay đổi biểu cảm: "Ký hay không cũng được, tôi thấy tình cảm của tôi với Thư Du rất vững bền."

Nói rồi, anh nhìn tôi: "Phải không?"

Tôi đáp: "Ừm..."

Khi nghe tôi kéo dài âm cuối, anh quyết đoán nhìn về phía Ôn Niên: "Ký đi."

Ôn Niên lại hỏi tôi: "Cậu ký không?"

Tôi không suy nghĩ nhiều: "Nếu cậu ký thì tớ cũng ký!"

Ký xong thỏa thuận, Trầm Hoài Châu muốn ôm tôi về phòng.

Ôn Niên từ phía sau gọi: "Tôi còn có điều muốn nói với Thư Du!"

Trầm Hoài Châu liếc một cái. Trầm Tu Bạch lập tức đứng dậy: "Đi thôi, Ôn Niên, ngồi máy bay lâu như vậy mệt lắm, chúng ta về nghỉ ngơi đi."

Tôi đụng nhẹ vào lưng Trầm Hoài Châu, trêu chọc: "Không phải rất ổn sao? Sao còn cần ký nữa?"

Trầm Hoài Châu liếc tôi một cái, giọng có chút chua chát: "Tôi thấy ổn, nhưng không thể so với việc trong lòng em, cô ấy quan trọng hơn tôi."

Tôi ôm chặt anh: "Đừng ghen nữa mà."

Trầm Hoài Châu vẫn cố tỏ ra không ghen: "Tôi không ghen."

Tôi nhếch môi: "Cô ấy quan trọng hơn tôi~ =))))) này mà không ghen á?"

Thấy tôi quyết tâm trêu chọc anh, Trầm Hoài Châu đột nhiên cười nhẹ: "Nhắc nhở em một chút, tối qua là tôi thắng cược."

Tôi cứng người.

Nhấc chân định ngay: "Tôi bị đau dạ dày, tôi đi ngủ trước đây."

Trầm Hoài Châu kéo tôi lại: "Không sao, trả xong cược rồi em từ từ ngủ cũng được."

Tôi muốn khóc không ra nước mắt.

┭┮﹏┭┮

Sau khi trả xong cược, tôi thầm quyết tâm. Đời này không bao giờ đụng vào cá cược nữa!

Loading...