Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-29 20:48:15
Lượt xem: 1,423
Bị Trầm Hoài Châu dày vò cả đêm, tôi tỉnh dậy với cổ họng khản đặc không thể nói được.
Dựa vào tường, tôi run rẩy từng bước đi đến phòng Ôn Niên.
Cô ấy trông rất tệ, mắt sưng húp.
Tôi lấy ra thẻ ngân hàng giấu trong lớp áo ngủ: "Đây là tiền Trầm Hoài Châu đưa cho tớ, cậu chuyển vào tài khoản của mình đi. Lần này cậu cứ chạy trước, đừng lo cho tớ."
Tối qua, tôi đã thử hỏi Trầm Hoài Châu tại sao có thể tìm thấy chúng tôi nhanh như vậy.
Anh ta nói, vì chúng tôi là hai người đi cùng một lúc, mục tiêu quá rõ ràng.
Hơn nữa, hai người thân thiết đột nhiên cãi nhau, còn kéo theo hành lý bỏ nhà ra đi, càng nổi bật hơn.
Ngay khi người hầu gọi điện báo cáo, anh ta đã hiểu ngay lý do.
Và khi nghĩ đến việc tôi đã lừa dối anh ta tối qua, anh càng tức giận hơn.
Tôi lắc đầu, xua tan suy nghĩ đó đi.
Tôi nghiêm túc nhìn Ôn Niên: "Cô cứ chạy đi, khi nào cậu ổn định rồi, tớ sẽ tìm cách liên lạc sau."
Lúc đầu, tôi chạy trốn chỉ vì không muốn rời xa Ôn Niên.
Vì vậy, khi cô ấy chạy, tôi cũng chạy theo.
Nhưng sau đêm qua, tôi đã hoàn toàn quyết tâm.
Không thể ở bênTrầm Hoài Châu quá lâu được!
Ôn Niên mắt đỏ hoe.
Cô lắc đầu: "Không chạy được, Trầm Tu Bạch đã lấy hết giấy tờ của tớ rồi."
Tôi vội vã lấy giấy lau nước mắt cho cô ấy, hỏi tình hình ra sao.
Ôn Niên hít một hơi: "Anh ta nói, tớ không có quyền ghen tị với bạch nguyệt quang, cả đời chỉ có thể ở bên anh ta."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Đúng là tên đàn ông tồi.
Suy nghĩ một lúc, tôi nhìn vào mắt Ôn Niên: "Cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu làm lại giấy tờ."
Ôn Niên không kìm nén được nữa, ôm tôi và khóc nức nở.
Tôi thở dài, vỗ về lưng cô ấy.
...
Tôi và Ôn Niên chưa bao giờ có tranh chấp gì về việc thiên kim thật giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-hoang-yen-bo-tron/chuong-5.html.]
Vì đối với cha mẹ Ôn gia, chúng tôi chỉ là những món hàng có thể trao đổi.
Khi công việc làm ăn của Ôn gia bắt đầu có dấu hiệu suy giảm, họ đã tính đến việc bán chúng tôi.
Chúng tôi, cả Ôn Niên lẫn tôi, đều kiên quyết không chịu.
Không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu trận đòn.
Mỗi lần bị đánh, cô ấy luôn cố gắng bảo vệ tôi.
Trong thời gian Ôn gia, chúng tôi luôn dựa vào nhau.
Khi Ôn gia phá sản, họ đã trực tiếp đưa chúng tôi vào Trầm gia để trả nợ.
Lúc đầu, chúng tôi đồng ý cũng chỉ vì các anh em Trầm gia tốt hơn rất nhiều so với đám con nhà giàu biến thái kia.
Chúng tôi cũng muốn tìm cơ hội để rời khỏi đây.
Nhất là khi Ôn Niên hiện tại sống không tốt.
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải giúp cô ấy rời khỏi đây trước.
Nghĩ đến đây, tôi mở tủ quần áo và bắt đầu tìm kiếm.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
....
Lúc 11 giờ đêm, tôi dự định lén vào phòng làm việc của Trầm Hoài Châu. Ánh đèn trong phòng vẫn sáng. Tôi áp tai vào cửa, nghe một lúc nhưng không thấy động tĩnh gì.
Đang định mở cửa vào thì bất ngờ nghe thấy tiếng của Trầm Hoài Châu. Giọng anh ta có phần mệt mỏi: "Cô ấy vẫn định chạy trốn à?"
Trầm Tu Bạch thở dài: "Đúng vậy, tối qua lại cãi nhau rất lớn."
Tôi nhếch môi cười lạnh.
Trầm Hoài Châu tựa như cười khẩy: "Vậy thì anh mày cũng sắp xong đời rồi."
Rõ ràng hai anh em định trò chuyện suốt đêm. Kế hoạch của tôi không thể thực hiện, nên tôi đứng thẳng dậy, định quay lại phòng. Nhưng vừa mới quay lưng, cửa đã bị mở mạnh từ bên trong.
Ánh mắt của Trầm Tu Bạch dừng lại trên tôi, tai đỏ bừng. Anh ta vội quay đi, ấp úng chào: "Chị dâu."
Nói xong, chưa kịp để tôi trả lời, anh đã quay mặt vào tường và nhanh chóng rời đi.
Trầm Hoài Châu bước ra rất nhanh, cầm khoác áo khoác lên người tôi. Giọng anh ta không rõ vui hay giận: "Đêm khuya thế này mà ăn mặc như vậy, muốn "làm" sao?"
Mặt tôi đỏ bừng.
Trầm Hoài Châu lại hỏi: "Hửm?"
Giọng anh lên xuống khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Tôi nổi giận, đẩy anh ta vào góc tường và hôn anh ta.
Thường thì Trầm Hoài Châu là người du dỗ, chứ tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Hôn vài cái rồi tôi không biết phải làm gì tiếp theo nữa.