CHIM SẺ TRÊN CÀNH CÂY LẠNH GIÁ - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:37:41
Lượt xem: 3,272
Tạ Thận Chi im lặng một lúc, khi dục vọng lắng xuống, tình cảm cũng lạnh nhạt hơn vài phần:
"Ta đã hứa với tỷ tỷ nàng, cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp."
Ta yếu đuối kéo vạt áo của hắn ta:
"Tháng sau, ta nghe nói chàng và tỷ tỷ muốn đi tham gia lễ hội xuân.
"...Ta cũng muốn đi."
Người ta từ chối yêu cầu quá đáng đầu tiên, thường sẽ không từ chối yêu cầu không hề đe dọa thứ hai.
Chỗ dựa của đích tỷ, một là Tạ Thận Chi, hai là Ung vương Lý Lang.
Kiếp trước, đích tỷ gặp Ung vương tại lễ hội xuân, Tạ Thận Chi ghen, cãi nhau gay gắt với đích tỷ.
Ta muốn bám lấy Ung vương.
Tạ Thận Chi theo bản năng muốn từ chối ta.
"Đó cũng là ý của lão phu nhân.”
"Ta đi theo sau các người, sẽ không làm phiền các người."
Tạ Thận Chi suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu.
Ngoài trời tuyết rơi lớn, xào xạc.
Nghe hắn ta đồng ý, ta vui mừng, vội đứng dậy hầu hắn ta mặc y phục.
Tạ Thận Chi dường như đã lâu không quen có người hầu hạ, vô thức lùi lại một bước.
Sững sờ một lúc, hắn ta lại ngồi bên giường, để ta quỳ dưới đất giúp hắn ta mang giày tất.
Ánh tuyết chiếu vào trong phòng mờ ảo, Tạ Thận Chi dựa vào thành giường, nhìn ta mặc áo trong, cúi đầu phục vụ hắn ta, cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên tất.
Hắn ta trầm ngâm:
"Nàng và tỷ tỷ nàng lớn lên rất giống nhau, nhưng cũng rất khác nhau."
Đúng vậy, đích tỷ kiêu ngạo tự ái, sẽ không như ta hầu hạ hắn ta mặc y phục thế này.
Ta ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và tuyệt đẹp của hắn ta.
Bắt gặp ánh mắt ta, Tạ Thận Chi không tự nhiên dời mắt, đôi mắt trở lại vẻ tĩnh lặng như nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chim-se-tren-canh-cay-lanh-gia/chuong-03.html.]
"Tỷ phu nhanh trở về đi, ngoài kia đang có tuyết rơi, tỷ tỷ đang đợi chàng."
Tiếng tỷ phu này làm Tạ Thận Chi sững sờ, hắn ta nhíu mày:
"Đừng gọi ta là tỷ phu."
Ta cẩn thận nhìn hắn ta.
Tạ Thận Chi không nghĩ ra ta nên gọi hắn ta là gì, hắn ta phẩy tay:
"...Thôi."
Ngoài trời tuyết rơi lớn như tấm thảm, hắn ta lo đích tỷ đau lòng, dầm tuyết lớn cũng phải về với nàng ta.
Ta đứng ở cửa, nhìn bóng lưng hắn ta khuất dần trong gió tuyết.
04
"Không phải chỉ có hai chúng ta sao? Tại sao phải mang theo Tước Nhi?"
Đích tỷ tức giận.
"Là ý của mẫu thân." Tạ Thận Chi kiên nhẫn dỗ dành nàng ta, "Tước Nhi và mẫu thân ngồi chung kiệu, họ tiện đường lễ phật, không cùng đi với chúng ta."
"Ai cho chàng gọi muội ấy là Tước Nhi?" Đích tỷ tức giận gạt tay Tạ Thận Chi ra, "Ta nói lại một lần nữa, Tạ Thận Chi, Bồ Tát hay thần Phật gì đó đều là mê tín dị đoan, hoàn toàn không có thật."
Lời này đúng lúc bị Tạ lão phu nhân bước vào nghe thấy.
Bà ấy xoa chuỗi hạt, niệm một tiếng tội lỗi, sau đó nhìn đích tỷ với vẻ không hài lòng:
"Làm thê tử người ta, gọi thẳng tên Hầu gia, điều này có hợp quy củ không?"
Đích tỷ không trả lời, tức giận liếc nhìn Tạ Thận Chi.
Một bên là thê tử, một bên là mẫu thân, hắn ta đứng giữa rất khó xử.
Tướng quân trên chiến trường, rơi vào những chuyện vụn vặt giữa mẹ chồng nàng dâu, trông thật lúng túng và gò bó.
Khi Tạ Thận Chi khoanh tay cúi đầu, khiến ta nhớ lại cảnh khi đích tỷ được tứ hôn, các công công đến tuyên chỉ.
"Cứ mang theo Tước Nhi, nàng là thiếp ngươi rước vào." Tạ lão phu nhân điềm tĩnh nhìn đích tỷ một cái, "Cũng đừng trách người khác, nếu tự mình sinh được thì hôm nay cũng không cần cầu Bồ Tát, càng không phát sinh ra những chuyện này."
Tạ lão phu nhân vừa rời đi, đích tỷ đã đập vỡ một cái bình hoa.
Nàng ta giận dữ nhìn Tạ Thận Chi một cái:
"Chàng cứ để mặc bà ấy làm nhục ta sao?"