CHÍN KIẾP, CHÍN THẾ GIỚI - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:46:06
Lượt xem: 78
16
Tiếp theo.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, quả bóng đã không còn ở chỗ tôi nữa.
Giang Hoài lấy quả bóng rổ từ tay tôi.
Cười như không cười, dùng sức ném đi.
Một đường parabol đẹp mắt và hoàn hảo.
Quả bóng đập thẳng vào trán Giang Tuệ.
Tôi đứng cách Giang Tuệ vài mét, thậm chí có thể nghe thấy một tiếng "bịch".
Giang Hoài tùy ý vỗ tay, nhướng mày: "Em nói chuyện với anh như thế nào đấy?
"Còn nữa, không được bất lịch sự với con gái.
"Xin lỗi đi, Giang Tuệ."
Giang Tuệ theo bản năng đưa tay lên ôm trán.
Không xin lỗi, cũng không phản kháng.
Nhưng giọng điệu rõ ràng là không phục: "Anh là cái thá gì, Giang Hoài?
"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"
17
Hôm đó Giang Hoài đưa tôi về nhà.
Trên đường về, tôi do dự một lúc, rồi mới mở miệng hỏi anh ấy: "Anh đã đánh Giang Tuệ rồi, tại sao cậu ta không đánh trả?"
Giang Tuệ có vẻ không phải là người dễ dàng nhẫn nhịn.
"Còn có thể vì sao nữa?"
Giang Hoài nghiêng đầu, nháy mắt với tôi, khẽ cười: "Cậu ta đánh không lại anh thôi."
Tôi đã hiểu.
Vậy nên trước mặt Giang Hoài, cậu ta chỉ có thể mạnh miệng vài câu.
Đến trước cửa nhà, tôi nói lời cảm ơn, chuẩn bị vào nhà.
Giang Hoài gọi tôi từ phía sau: "Chờ đã."
Tôi quay đầu lại.
Anh ấy mím môi, nói: "Nhà chúng ta không xa nhau. Sau này nếu Giang Tuệ còn bắt nạt em, thì nói cho anh biết."
18
Mối quan hệ giữa tôi và Giang Hoài vì vậy mà trở nên thân thiết hơn.
Đến tuổi vào cấp ba, tôi, Giang Hoài và Giang Tuệ cùng học một trường.
Giang Tuệ vẫn thích đến quấy rối tôi.
Ví dụ như, cố tình làm mất bản thảo của tôi.
Khi tôi đứng dậy trả lời câu hỏi trong giờ học, cậu ta rút ghế của tôi ra.
Xé bài kiểm tra của tôi trước giờ tự học buổi sáng.
Mặc dù đã bị Giang Hoài dạy dỗ nhiều lần, nhưng cậu ta vẫn không biết mệt mỏi.
Bạn cùng bàn trong giờ tự học lén kéo áo tôi: "Lê Thư, tớ thấy hình như Giang Tuệ thích cậu đấy."
Tôi nghi ngờ: "Sao cậu nói vậy?"
Bạn cùng bàn hạ giọng: "Cũng giống như mấy cậu con trai ở mẫu giáo thích cô bé nào thì hay đi giứt tóc cô bé đó thôi."
Tôi bĩu môi.
Giang Hoài là lớp trưởng, lúc này vừa hay đi ngang qua, búng tay vào bàn bạn cùng bàn: "Đang tự học đấy, đừng nói chuyện."
Ngừng một lát, lại bổ sung một câu: "Thích đồng nghĩa với quấy rối? Vậy mấy thằng con trai đó đầu óc cũng dị thật đấy."
19
Lợi dụng lúc tôi không có ở chỗ ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chin-kiep-chin-the-gioi/chuong-5.html.]
Giang Tuệ lại một lần nữa lục tung đồ đạc của tôi.
Nhưng lần này có chút khác biệt.
Lần này cậu ta còn lật ra một số bản thảo từ trong kẹp sách.
Nội dung là bóng lưng của một số nam sinh.
Vẽ Giang Hoài.
Vì thích mà không dám nói ra, nên chỉ dám trút giận lên giấy.
Cho dù như vậy, tôi cũng chưa bao giờ dám vẽ mặt Giang Hoài.
Chỉ có một bức.
Chỉ có một bức vẽ, tôi không nhịn được viết tên anh ấy lên đó.
Vì vậy, khi tôi bước vào lớp học.
Tôi thấy Giang Tuệ đang cầm tờ giấy đó trong tay, khóe môi nở nụ cười khiêu khích, nói với giọng không nhỏ:
"Lê Thư, hóa ra...
"Cậu thích anh trai tớ à?"
Tôi đứng im tại chỗ.
Giang Hoài vỗ vai tôi.
Sau đó tiến lên vài bước, giơ tay đ.ấ.m Giang Tuệ một cái.
"Tiểu Tuệ à," anh ta xoa xoa tay, nói rất chậm, "Cậu nên đến bệnh viện tâm thần Saint Elizabeth khám não rồi đấy."
20
Giang Hoài ngồi xổm xuống đất, giúp tôi nhặt từng tờ bản thảo vương vãi khắp nơi.
Tôi nhìn chằm chằm vào hàng mi rủ xuống của anh ấy
Đột nhiên mở miệng: "Giang Hoài, em..."
Tôi lại dừng lại, bắt đầu suy nghĩ xem bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để tỏ tình hay không.
Giang Hoài thấy tôi không nói tiếp, sững người một lúc.
Sau đó mỉm cười: "Em vẽ rất đẹp."
"Anh nhớ em đã nói rằng, sau này em muốn trở thành họa sĩ truyện tranh đúng không?"
Tôi gật đầu.
Giang Hoài cười rạng rỡ hơn, đưa tay xoa đầu tôi.
"Nếu có một ngày, Tiểu Thư cũng có thể tổ chức buổi ký tặng, thì anh nhất định sẽ đến.
"Dù xa đến đâu cũng sẽ đến."
21
Giang Hoài dọn dẹp xong đống bản thảo, đứng dậy.
Nhưng khi quay người lại, đột nhiên loạng choạng.
Anh ấy buông tay, bản thảo lại bay tứ tung, rơi khắp sàn.
Tôi sững người, vội vàng đỡ anh ấy: "Giang Hoài?
"Anh sao vậy?"
Giang Hoài cúi người, một tay chống bàn, tay kia ôm ngực.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt thất thần.
Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, môi dưới bị cắn rách, rỉ ra m.á.u đỏ tươi.
Hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không còn sức để nói ra.
Giang Tuệ từ bên ngoài bước vào, thấy cảnh này cũng sững người.
Tôi nghiến răng: "Đừng đứng đấy nữa! Gọi 120 đi!"