Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:14:28
Lượt xem: 69
“Câu trả lời của anh? Anh không chia tay phải không. Vì sao lại không? Hôm qua anh biết chuyện em không phải là con nuôi rồi đúng không?”
“Đêm qua anh biết chuyện này.”
Nhất thời m.á.u Quan Hề xông thẳng lên não, tim cô chợt đau nhói, cô hung hăng đáp trả: “Thế có phải anh thấy em không phải con nuôi nữa nếu chia tay anh sẽ thiệt nên mới nói những lời như vậy phải không!”
Giang Tùy Châu sững sờ: “Trước khi gặp em anh chưa hề biết, lúc sau Chu Hạo mới nói cho anh nghe.”
“…. Hả?”
Biết trước hay biết sau là ranh giới vô cùng quan trọng, Giang Tùy Châu hiểu ý của Quan Hề, tim anh hơi nhói lên: “Quả thực về sau anh mới biết, nên lúc đó anh nói không chia tay, không phải vì anh còn toan tính hay suy nghĩ khác, mà chỉ vì anh không muốn chia tay em.”
Quan Hề nhìn chằm chằm anh vài giây, bàng hoàng đáp: “Anh thấy lời này đáng tin không…”
Giang Tùy Châu hơi ngẩng đầu, dường như anh suy nghĩ một lúc, quan hệ của hai người vì duyên cớ gì mà bắt đầu cả hai đều rõ, nên hôm nay cô nghi ngờ anh cũng có thể hiểu, vì ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hoang mang.
Chỉ là…
“Anh nói thật lòng.”
Quan Hề khẽ bĩu môi, lầm bầm: “Thế tối qua cái gì anh cũng không biết, anh chỉ biết em bỏ nhà ra đi rồi mà vẫn không chịu chia tay em, anh nhìn trúng cái gì ở em hả?”
Giang Tùy Châu im lặng nhìn cô một hồi, nhìn trúng cái gì?
“Nhìn trúng con người em.”
“…?”
“Cũng nhìn trúng trái tim em.” Giang Tùy Châu thở dài một hơi, “Nhiêu đây vẫn không đủ sao Quan Hề.”
Đồng tử của Quan Hề trừng lớn, mạch suy nghĩ của cô bị câu nói này của anh đá bay đến tận chín tầng mây cao. Gió lớn thổi qua khiến những suy nghĩ này lung lay sắp đổ, khiến người ta cảm giác được sự mạo hiểm kích thích nhưng đầy cám dỗ chí mạng.
Cô nhìn thẳng mắt anh một lúc, không tìm được lời thích hợp.
Cảm giác Giang Tùy Châu mang lại cho người khác là vừa xa cách lại mê người, trên người anh có một khí chất đặc thù, thanh cao lạnh nhạt, dễ khiến người khác muốn tiếp xúc gần hơn nhưng lại chẳng dám. Con người anh nhiều lúc lại bình tĩnh đến đáng sợ, sự việc có phức tạp đến mấy cũng bị anh bóc tách rành mạch để phân tích. Anh hành sự lại quyết tuyệt, trên chốn thương trường anh lừa tôi gạt cũng chẳng thể làm khó được anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-100.html.]
Cô vẫn luôn thấu hiểu anh, nên bây giờ trong lòng mới kiêng dè như vậy.
Trước giờ cô không để ý, cũng không biết từ lúc nào mà cô bắt đầu trở nên sợ sệt, cô sợ anh sẽ áp dụng những biện pháp phân tích đó lên người cô.
“Anh không điên đó chứ?”
Hai người đứng rất gần, dường như anh chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi cô. Cô vừa nói chuyện làm hơi thở của hai người như vương vấn quất quýt vào nhau.
Giang Tùy Châu nghiêm túc, từng câu từng chữ của anh như mang theo vẻ áp bức tuyệt đối: “Lời của anh thiếu độ tin tưởng đến vậy sao.”
Quan Hề nghiêng đầu đi, muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Thiếu tin tưởng sao… Phải đấy, mấy ngày trước anh vẫn còn nói cái gì mà “Bây giờ địa vị và những lợi ích em đạt được đều có liên hệ chặt chẽ với anh”, thế giới hoàn hảo của Giang Tùy Châu sao có thể đột nhiên chứa chấp một sự không hoàn hảo chứ.
Thấy cô im lặng, Giang Tùy Châu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dần lạnh lẽo: “Nếu em không tin anh, nhất quyết đòi chia tay cũng được thôi. Nhưng em đến nhà anh ở, đừng ở chỗ của Lãng Ninh Y mà biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma thế này.”
Hử?
Quan Hề quay phắt lại nhìn anh, không thể tin nổi: “Chia tay rồi còn đến nhà anh ở, em không bị điên.”
Giang Tùy Châu vẫn trấn tĩnh: “Phòng ngủ chính cho em, anh ngủ trong phòng cho khách.”
Ý cô đâu phải cái này?!
Đầu óc Quan Hề bị anh giày vò một phen đã nhão như đống bùn: “Em không đi! Bây giờ em chỉ muốn ở một mình, em chỉ ở nhà của Lãng Ninh Y, em không muốn để ý mấy cái thứ linh tinh nọ kia nữa!”
Giang Tùy Châu nghĩ ngợi một hồi cũng không ngăn cản cô nữa. Anh biết bây giờ cô cần thời gian để bình tĩnh lại.
“Vậy em uống ít thôi.”
“… Em không phải ma men, làm gì có chuyện ngày nào cũng lôi rượu ra uống.”
Giang Tùy Châu: “Được, vậy anh để cho em thời gian bình tĩnh suy nghĩ lại, suy nghĩ thật thấu đáo.”
“…”
Giang Tùy Châu vẫn đứng im, anh nói: “Nhưng đến lúc em suy nghĩ thấu đáo rồi phải quay về với anh.”