Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:39:54
Lượt xem: 88
Quan Hề lườm cô ấy.
Lãng Ninh Y bĩu môi, bán manh làm nũng: “Van xin cậu đấy, coi như đi cùng mình một chuyến, cậu xem mình ở nhà chơi với cậu bao nhiêu ngày rồi, cậu đi với mình một tối cũng không quá đáng phải không?”
Quan Hề bỏ iPad xuống: “Nhưng mình…”
“Không nhưng nhị gì hết, cậu mà cứ ngồi nhà suốt thế này có ngày mốc meo đấy. Chúng ta cần ra ngoài điều chỉnh tâm trạng, hiểu chưa!” Lãng Ninh Y kéo cô đứng dậy, “Thế này đi, hôm nay mình gọi mấy anh trai đến nữa nhé? Lần trước mình có nói kiểu người như Giang Tùy Châu vơ cái có cả nắm mà cậu không tin, hôm nay để mình chứng minh cho cậu mở mang tầm mắt!”
Quan Hề: “Đồ hâm, bây giờ mình một lòng làm việc, không màng nam sắc!”
“Ừ ừ ừ được rồi.” Lãng Ninh Y miễn cưỡng gật đầu, lại sáp tới gần cô: “Mấy cái này không quan trọng, quan trọng là cậu phải ra ngoài hóng gió một phen, mình cũng cần cậu đi cùng… Cái công việc của cậu này đừng để ý đến nó nhiều, cậu một lòng vài ngày rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục một lòng… Quan Hề ~ Hề Hề ~ cưng à…”
Lãng Ninh Y không ngừng vận dụng vốn từ của cô nàng, Quan Hề không chịu nổi nữa cuối cùng cũng đành đau đầu bật cười: “Được rồi, mình biết rồi! Đi đi đi, mình đi cùng cậu.”
“Ôi chu choa yêu cậu nhất trên đời ~”
Ngay sau đó Quan Hề liền bị Lãng Ninh Y kéo đến phòng thay đồ, đợi hai người trang điểm sửa soạn xong chuông cửa đúng lúc vang lên.
Có chuyển phát nhanh, là điểm tâm của nhà hàng năm sao.
Lãng Ninh Y nhận hộp điểm tâm kia xong liền cất vào trong bếp nói: “Giang tổng này đúng giờ thật, cả tuần nay không ngừng tặng đủ thể loại đồ ăn đến đây.”
Lãng Ninh Y nói xong liền nhìn Quan Hề, thuận miệng hỏi câu, “Nhưng này, Quan đại tiểu thư nhà chúng ta còn lâu mới thèm ăn mấy cái này, người có tôn nghiêm mà, đúng không?”
Quan Hề - người tối qua vì đói bụng đã lén ăn nửa cái bánh kem – khóe miệng cứng đờ: “….Ờ, đương nhiên.”
“Ok, vậy hôm nay cũng không ăn. Nào, chúng ta đi thôi.”
……
Quán bar của Chung Linh Phàm từ lúc khai trương đến giờ vẫn luôn đông khách, mấy cậu ấm cô chiêu trong Đế đô này đều coi đây là nơi tụ tập thường xuyên.
Lúc Quan Hề và Lãng Ninh Y đến đã là mười giờ tối, giờ này vẫn được coi là sớm, bầu không khí trong quán bar vẫn chưa đến lúc náo nhiệt.
Quan Hề theo nhịp cầu thang bước xuống, trên đường tới ghế lô của mình cô gặp không ít người quen.
Mọi người thấy cô đến đây đều ngạc nhiên, ai cũng sững sờ một hồi liền nhiệt tình chào hỏi, đợi Quan Hề đi qua rồi mới lấy điện thoại ra buôn dưa với nhóm bạn bè:
“Xuất hiện rồi xuất hiện rồi, Quan Hề đến quán bar rồi!”
“Đoán xem tớ vừa gặp ai? Quan Hề, cô ấy xuất hiện rồi.”
“Hôm nay Lý Hân Nhiễm và Ngụy Tử Hàm cũng ở đây, mong hai người kia vừa thấy Quan Hề liền chạy té khói ha ha ha.”
“Chị em tốt bây giờ đến quán bar liền đi, lần trước bà bảo muốn mở cái party đúng không! Mời Quan Oánh làm gì, phải mời Quan Hề mới chuẩn bài! Đến đây mời đi!”
…
Quan Hề vừa vào trong ghế lô liền thấy Chung Linh Phàm bảo người mang rượu đến. Cô và Chung Linh Phàm đã lâu chưa gặp nhau, hai người liền ríu rít trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-103.html.]
Một lát sau, người vừa đến quán bar đã biến mất – Lãng Ninh Y cũng xuất hiện, bên người còn có thêm ba người đàn ông.
Cái quái gì thế này, đây chính là cái mà cô ấy nói vơ tay là có cả nắm “Giang Tùy Châu”?
Quan Hề đánh giá mấy người trước mắt, nói về tướng mạo đi, ừ mấy người này quả thực không đến nỗi, nhưng còn kém xa Giang Tùy Châu… Thật sự là kém rất nhiều. Không nói đến các nét trên khuôn mặt, chỉ nói đến cảm giác khí chất Nhị cẩu đem đến cho người khác đã là độc nhất vô nhị.
“Đến nào đến nào, mọi người làm quen chút, lát nữa chúng ta cùng chơi trò chơi.” Lãng Ninh Y bắt đầu mời chào.
“Được.” Chung Linh Phàm nói, “Hề Hề, hôm nay cậu cứ ăn uống thoải mái, mình mời.”
Quan Hề: “Khách khí quá.”
“Chuyện nên làm mà ~”
Ở một ghế lô trên tầng phía xa, Tống Lê đang ngồi uống rượu cùng đám bạn.
“Anh bảo Giang Tùy Châu chia tay với Quan Hề là thật hả?” Một người bạn vừa dán mắt vào người con gái ở tầng dưới vừa hỏi.
Tống Lê – người vừa uống rượu liền không giữ nổi bí mật: “Phải, lừa cậu làm gì.”
“Thế thế, có thể theo đuổi không?”
Tống Lê nhìn anh ta: “Cậu muốn theo đuổi con gái nhà người ta? Vậy cậu phải đăng ký số ở chỗ tôi trước, nhiều người liên hệ với tôi lắm.”
“Được, không cần nói nhiều, hôm nay em mời rượu.”
“Ha ha thằng nhóc này hiểu chuyện đấy, thế này đi, thấy cậu có thành ý như vậy tôi cho cậu Wechat của cô ấy nhé, nhưng người ta có đồng ý kết bạn không thì phải xem trình độ của cậu rồi.”
“Được được được.”
Tống Lê cười tươi như hoa đưa số Wechat của Quan Hề cho cậu bạn, dáng vẻ gian thương chính hiệu.
Kết quả lúc anh ta định gọi người mang thêm chai rượu ngon tới, điện thoại rung lên. Tống Lê nhìn màn hình, tay run cầm cập, suýt thì rơi điện thoại.
“A, alo?” Anh ta vội bắt máy.
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng của Giang Tùy Châu: “Đang ở đâu.”
Đầu loa kia âm nhạc đinh tai nhức óc, Giang Tùy Châu liền đoán ra: “Bảo cậu qua đây bàn chuyện cậu lại chạy đến quán bar hả?”
Tống Lê: “À, đúng rồi, có cuộc hẹn từ trước không dời được. Hay cậu cũng đến đây đi?”
Giang Tùy Châu từ chối thẳng thừng: “Không cần, để lần sau rồi nói.”
Tống Lê nhớ lại cậu em vừa xin số thứ tự, lắc đầu than thở: “Không đến thật hả?”
Giang Tùy Châu: “?”
Tống Lê: “Quan Hề đang ở đây.”