Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:31:29
Lượt xem: 64

Có lẽ do quá no bụng nên Quan Hề cảm thấy đồ ăn mình đang ăn là những món ngon nhất trên đời.

 

Cũng có lẽ do cô cùng với những người không quen thuộc lắm ở nơi đất khách quê người, lúc này gặp được Giang Tùy Châu ở đây, cả người liền có cảm giác thoải mái sung sướng hẳn.

 

“Vốn không phải ở đây đâu.” Quan Hề vừa ăn vừa nói, “Vì em muốn chụp ảnh trong khách sạn đạt tiêu chuẩn nhất, khó lắm mới khiến cấp trên đồng ý cho ở hai đêm, cuối cùng lại phải thắt chi tiêu, nên mấy ngày nay chúng em ở khách sạn kém đi mấy bậc.”

 

Giang Tùy Châu nhìn cô: “Công ty bọn em thiếu tiền hả?”

 

Quan Hề: “Em so sánh mấy công ty liền, chỗ này là ổn nhất, chẳng qua sếp có hơi… tiết kiệm.”

 

Giang Tùy Châu: “Ồ, vậy ăn xong rồi đi, không ở đây nữa.”

 

Nếu là trước kia, suy nghĩ đầu tiên của Quan Hề chắc chắn sẽ là “Đi, tất nhiên phải đi rồi, không cần khách khí với Giang Tùy Châu.” Nhưng lúc này cô lại không đồng ý, dù sao phỉ nhổ với cô bạn thân là một chuyện, tiến độ công việc lại là chuyện khác. Than thở xong rồi thì vẫn phải làm việc thôi.

 

Hơn nữa đoàn đội của cô ở đây hết, còn phải bàn bạc còn phải họp hành, sao cô có thể bỏ giữa chừng được.

 

Giang Tùy Châu: “Sao?”

 

“Không đi đâu, ngày mai em còn một đống việc nữa, đi đi về về phiền c.h.ế.t mất.” Quan Hề nói.

 

Giang Tùy Châu không ngờ Quan Hề lại từ chối: “Chắc chắn?”

 

“Chắc chắn, đến ngày mai cả đoàn em được đến ở chỗ tốt rồi, không vội một tối này.” Quan Hề lại ăn thêm miếng rau: “Hơn nữa hôm nay em mệt lắm, chẳng muốn đi đâu, đợi lát rồi anh tự về đi.”

 

Giang Tùy Châu khẽ gật đầu, anh không nói gì.

 

Sau đó Quan Hề liền yên lặng ngồi ăn xong cơm, ăn no bảy phần, cực kỳ thỏa mãn.

 

Ăn no rồi bệnh lười của cô lại nổi lên, đứng dậy vươn vai duỗi eo nói: “Vừa em mới tỉnh ngủ, sao bây giờ vẫn còn buồn ngủ thế này…”

 

Nói xong liền quay đầu nhìn Giang Tùy Châu, lúc này Giang Tùy Châu đang ngồi trên ghế, im lặng, lạnh nhạt lại dịu dàng. Tim Quan Hề thắt lại một nhịp, mạnh mẽ lại rõ ràng, “Lúc nào anh đi.”

 

Có lẽ bản thân cô cũng chưa phát hiện, giọng cô lúc hỏi câu này rất dính người, như thể không nỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-120.html.]

 

Giang Tùy Châu: “Lát nữa, em buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

 

Quan Hề ồ một tiếng, đi đến bên giường vén chăn ra rồi nằm vào, nghĩ ngợi lát lại hỏi: “Nhưng anh cứ ngồi đó mà nhìn em ngủ à? Anh không thấy nhàm chán sao?”

 

Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn Quan Hề, đột nhiên anh đứng dậy bước đến vén chăn của cô ra, “Dịch vào trong chút.”

 

Quan Hề chớp chớp mắt, khẽ lùi về sau 1cm, nói một đằng làm một nẻo: “Em còn chưa bảo cho anh qua đây.”

 

“Ngồi đó nhìn em ngủ quả thật hơi nhàm chán.” Giang Tùy Châu cong người ôm eo của cô, kéo thẳng cô vào trong lòng mình, sau đó tự mình chỉnh quần áo rồi nằm xuống: “Nằm lát, ngủ đi.”

 

“…”

 

Quan Hề không động đậy, Giang Tùy Châu cũng không đợi cô, anh duỗi tay nắm cổ chân cô kéo một chút, loáng cái đã bị anh kéo vào trong giường.

 

“Giang…”

 

“Trên máy bay chưa được ngủ, em yên lặng chút, để anh ngủ một lát.” Anh nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ bóng trên làn da phảng phất sự mệt mỏi.

 

Quan Hề ngắm khuôn mặt của anh, những lời vốn định nói nghẹn lại trong cổ họng. Lúc mở miệng lần nữa giọng đã nhỏ nhẹ hẳn: “Ừm, nể tình anh mang cơm đến cho em nên em mới để anh ngủ một lát… Chỉ một lát thôi nhé.”

 

Không biết có phải Giang Tùy Châu bật cười hay không, Quan Hề nghe thấy anh ừ một tiếng, duỗi tay tắt đèn chính trong nhà.

 

Ánh sáng chợt biến mất chỉ thừa lại chút tia sáng hắt từ nhà tắm vào.

 

Sau đó Giang Tùy Châu rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy cô, tư thế quen thuộc độ ấm quen thuộc mùi hương quen thuộc. Quan Hề cứng người, tim đập rỗng mất hai nhịp.

 

Nhưng cô không đẩy anh ra, quả thật cũng… không muốn đẩy ra lắm.

 

Sau đó sự mệt mỏi rã rời và cảm giác an toàn giao hòa với nhau, rất nhanh cô liền ngủ thiếp đi.

 

Đêm dài chầm chậm trôi, khi đã ngủ khá sâu Quan Hề cảm thấy bản thân hơi hít thở không thông.

 

Trong mơ hình như cô bị sợi dây thừng nào đó trói, rất chặt, vùng vẫy mãi mà không thoát ra được.

Loading...