Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:32:16
Lượt xem: 80
“Buổi chiều không đi cùng em được, phải mở cuộc họp video.”
Quan Hề: “Tất nhiên không cần anh đi cùng rồi, bên em còn bao nhiêu đồng nghiệp.”
“Nhớ giữ an toàn.” Giang Tùy Châu tìm một tư thế nằm thoải mái, nhắm mắt lại.
Qua một lúc, tiếng thở đều đều của anh truyền tới, quả thật là đã ngủ.
Quan Hề không ngủ nữa, hôm nay cô đã ngủ quá nhiều rồi, lúc này bị đánh thức liền không ngủ được tiếp. Vậy nên cô xoay người để lưng đối diện với anh, chỉnh ánh sáng đến mức thấp nhất, xem một lúc liền tải một bộ phim về.
Tận đến hơn tám giờ sáng cô mới mơ màng thiếp đi.
Reng reng…
Reng reng reng…
Reng reng reng reng…
Một loạt tiếng chuông báo thức vang lên.
Liên tục không ngừng, quấy nhiễu không dứt.
“Tắt đi.” Người bên cạnh ôm lấy cô, hơi thở phun vào sau gáy cô, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng.
Quan Hề đáp cho có lệ một tiếng, vừa thiếp đi được một lúc đã bị quấy rối nên cảm thấy rất khó chịu, cô rúc vào trong chăn, cách ly với tiếng chuông báo thức.
Giang Tùy Châu bị tiếng chuông báo thức làm phiền cho không ngủ được nữa, anh duỗi tay nhéo nhẹ eo cô. Sau cùng anh vẫn phải tự thân đứng dậy, vươn tay cầm điện thoại của cô trên đầu giường lên, ấn tắt báo thức.
“Đau, anh làm gì…” Quan Hề ôm lấy phần thịt bị nhéo, cực kỳ uất ức kêu lên.
“Bảo em tắt báo thức.”
“Anh tự tắt không được à…”
“Báo thức của em.”
Quan Hề bịt chặt tai không muốn nghe, dáng vẻ kia muốn nghênh ngang tuyên bố rằng cho dù có là báo thức của em đi chăng nữa thì anh cũng phải tắt.
Giang Tùy Châu cách một lớp chăn vò xoa đầu cô, ngồi dậy trên giường.
Anh thấy thời gian không còn nhiều nữa cũng không ngủ tiếp, gọi điện thoại cho Chu Hạo bảo cậu ấy mang quần áo qua.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Giang Tùy Châu nhấc Quan Hề từ trên giường dậy, “Ra mở cửa.”
Quan Hề trừng anh: “Ây da anh…”
“Anh không mặc quần áo.”
Quan Hề liếc nhìn cái chăn quấn trên eo anh, được! Quả là không mặc một cái nào!
Quan Hề nén cơn tức bị đánh thức lại, xuống giường kéo lê dép đi mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-122.html.]
Chu Hạo đứng bên ngoài cửa, thấy Quan Hề ra mở cửa liền nở một nụ cười vô cùng sâu xa: “Quan tiểu thư, đây là đồ của Giang tổng, đây là bữa sáng của hai người.”
Quan Hề đỡ cả hai tay: “Cảm ơn nha.”
“Không có gì ạ.”
Chu Hạo lại treo nụ cười trên môi quay người đi mấy, lúc này trong lòng cậu ấy đã vui sướng tận trời xanh, hai vị nhà cậu lại ngủ chung rồi!
Cậu không biết đã chờ mong cảnh tượng này bao lâu, vì những ngày tháng vừa qua ông chủ nhà cậu ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi sự chia cách này. Tính tình của ông chủ nóng lạnh khôn lường làm những ngày tháng đó cậu cũng khổ sở theo.
Lần này đã về đúng quỹ đạo tất nhiên cậu phải vui mừng một phen.
**
Quan Hề cầm quần áo và đồ ăn sáng vào, quay người vào phòng tắm đánh răng, Giang Tùy Châu mặc xong quần áo cũng bước vào.
Hai người kề vai đứng chung một chỗ, giống khung cảnh của những buổi sáng trước kia, cùng nhau làm công tác vệ sinh cá nhân.
Quan Hề súc miệng, nhìn bóng Giang Tùy Châu trong gương, cô nhớ lại hai người suýt bén lửa vào rạng sáng.
Nếu mà không phải không có bao… chắc là làm tới rồi.
Ui… không biết có tính là làm hòa rồi không.
Quan Hề nghĩ ngợi, có vẻ như nếu mà… làm hòa thì cũng không đến nỗi nhỉ?
Đang nghĩ vậy thì chuông cửa bỗng reo lần nữa.
Quan Hề không nghĩ ngợi gì thêm, lau tay rồi đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài là đồng nghiệp trong đội của cô, Uông Thanh.
“Quan Hề, bên bọn chị chuẩn bị ảnh xong rồi, lát nữa em đến xem nhé.”
“Đã chỉnh xong ảnh rồi sao, được, em ăn sáng xong qua đó luôn.” Quan Hề nói xong thấy chị ấy phát ngốc tại chỗ bèn hỏi, “Sao thế?”
Uông Thanh: “À, trong phòng em có người, anh ấy là?”
Quan Hề thuận theo ánh mắt chị ấy quay đầu nhìn lại, lúc này mới thấy Giang Tùy Châu không biết vì sao cũng bước ra ngoài.
“À, anh ấy hả…” Quan Hề ngập ngừng một lát, không biết giới thiệu thế nào mới tốt.
Ngược lại Giang Tùy Châu chủ động đưa tay chào hỏi Uông Thanh: “Giang Tùy Châu.”
“Uông Thanh. Chào anh chào anh…”
“Chào cô.”
Cái bắt tay vừa ngắn ngủi vừa khách sáo.
Uông Thanh tò mò nói: “Trước kia chưa từng thấy anh Giang, anh là gì của Quan Hề…”
“Vị hôn phu.”