Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-09-30 23:25:25
Lượt xem: 117
Trời về đêm, ánh đèn neon mờ ảo, phù phiếm xa hoa.
Trên đường từng con xe lướt qua cô chạy đến đích đến của chúng.
Quan Hề không biết đích đến của mình ở đâu, sau khi ngồi nửa ngày trời trong xe cuối cùng cô nhận được cuộc gọi từ Quan Hưng Hào.
“Bố ạ.”
“Hề Hề, con đang chơi ở đâu à?” Giọng Quan Hưng Hào ấm áp, là giọng nói thân thuộc nhất với cô.
Mũi Quan Hề hơi chua xót.
Nghĩ lại cô cũng không phải quá xui xẻo, dù cho bố cô không phải bố ruột nhưng lại đối xử rất tốt với cô.
“Hôm nay là sinh nhật Tống Lê, bọn con đang ở chỗ cậu ấy.”
“Vậy à, thế tối nay con có về không, nếu về thì bảo bố cho người đến đón nhé.”
Quan Hề nằm nhoài trên vô lăng, giọng nói nhỏ dần: “Không cần đâu ạ, tối nay con, chúng con ở bên ngoài.”
Trong tiềm thức cô không muốn về nhà.
Quan Hưng Hào ừ một tiếng: “Được rồi, vậy các con vui chơi thoải mái đi, bảo Giang Tùy Châu chăm sóc con nhé.”
“… Con biết rồi.”
Hai bên cùng im lặng một hồi, Quan Hề biết ông còn lời muốn nói, chỉ im lặng chờ.
Quả nhiên Quan Hưng Hào do dự một lúc rồi nói: “Oánh Oánh về nhà cũng được mấy ngày rồi, bố với mẹ con vẫn chưa nói chuyện Oánh Oánh vẫn còn sống với hai bên ông bà, bây giờ muốn công khai thông báo với mọi người.”
Cái gì cần đến cũng sẽ đến, chắc do đã chuẩn bị tinh thần nên lúc này nội tâm Quan Hề rất bình tĩnh.
“Con biết rồi. Bố định bao giờ thông báo?”
“Ngày mai. Cả nhà cùng ăn bữa cơm.”
“Vâng.” Quan Hề đáp.
Nghe thấy cô thoải mái nhận lời như vậy, Quan Hưng Hào không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ông thương Quan Hề như con ruột mình, cũng biết đứa con gái này bị ông chiều đến mức vô pháp vô thiên, tính khí đại tiểu thư. Lúc trước ông cũng đã nghĩ đến trường hợp Quan Oánh xuất hiện sẽ khiến Quan Hề khóc náo làm loạn một trận với mình, ông nghĩ vậy mới là bình thường.
Nhưng không ngờ là, cô không hề khóc náo gì hết.
Quan Hưng Hào: “Hề Hề…”
Quan Hề: “Ở đâu ạ?”
Hai người đồng thanh nói.
Quan Hề hơi ngừng lại: “Bố nói trước đi ạ.”
Quan Hưng Hào hồi thần: “Không có gì… địa điểm ở nhà ông nội con nhé, tầm trưa con qua là ổn.”
Quan Hề: “Con biết rồi.”
“Vậy thôi, bố không làm phiền các con nữa, bố tắt máy đây.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-21.html.]
Cúp điện thoại rồi Quan Hề vẫn ngồi nhìn điện thoại một lúc lâu. Hình như trong khoảng thời gian này chỉ có bố gọi điện cho cô, lâu như vậy mà mẹ vẫn chưa gọi điện cho cô một lần nào.
Quan Hề lắc đầu, muốn rũ cái cảm giác mất mát ra sau.
Không sao… Gần đây bà mới được gặp lại con gái ruột, tâm tư đều đặt hết lên cô ấy cũng phải.
Chắc chắn bà chỉ nhất thời không nhớ đến cô thôi.
***
Quan Hề đứng tên vài căn nhà, có điều mấy căn nhà đó trước giờ cô chưa từng ở, không biết bụi bám dày đến thế nào. Vậy nên tối nay, cô đi thẳng đến khách sạn Nam Tước.
Khách sạn Nam Tước là sản nghiệp của Quan thị, là địa bàn của anh họ Quan Nguyên Bạch của cô, đến chỗ này cô cảm thấy rất an toàn.
Vào phòng xong Quan Hề liền đi tắm, tắt chuông điện thoại rồi ngủ luôn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa, điện thoại hiện lên một loạt thông báo, trong đó có cả Giang Tùy Châu.
[Em đến khách sạn à?]
[Nói chuyện đi.]
Nói cái quái gì!
Quan Hề nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người tối qua mà lửa giận lại bốc lên.
Đợi đã… sao anh biết cô đến khách sạn ngủ?
Gắn camera trên người cô hay tối qua lúc cô thuê phòng bị người khác nhìn thấy?
Quan Hề nghi hoặc đầy mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên mặt tủ đầu giường có chìa khóa xe, thẻ ngân hàng cùng mấy thứ linh tinh bị cô tiện tay ném ở đó.
Cô ngẩn người, cầm cái thẻ tối qua quét tiền thuê phòng lên nhìn.
À, cái này hình như là thẻ ngân hàng của Giang Tùy Châu.
“…”
Quan Hề trợn trắng mắt, vùi mặt vào trong gối.
Trước mặt Giang Tùy Châu, trước giờ cô chưa từng có khái niệm: “thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí”. Nên cũng đừng hy vọng cô nhận ra mình quẹt thẻ tiêu tiền của anh rồi sẽ bớt giận nhé.
Cô cầm điện thoại lên, lạch cạch muốn gõ mấy câu châm chọc để anh tỉnh ngộ, nhưng còn chưa kịp gửi đi, chuông cửa đã vang lên.
Cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài xem ai đến.
Mẹ nó… Giang Tùy Châu?
Người này đến nhanh thật đấy.
Quan Hề lập tức lùi lại, cô nhìn khóa chống trộm một bên, dùng tốc độ nhanh nhất vuốt lại mớ tóc loạn của mình.
Chuông cửa lại vang lên.
Quan Hề biết nếu cô mà không mở cửa, chắc chắn anh có trăm ngàn biện pháp để mở cánh cửa này ra nên cô cũng không giằng co lâu, mở hé một khe cửa đứng đó nhìn anh.
“Đến làm gì.” Cô nâng giọng.
Giang Tùy Châu đã quen với dáng vẻ này của cô, trước giờ mỗi lần cô tức giận đều thế này, tâm cao khí ngạo, ánh mắt sắc bén như lăng trì người khác.
Nhưng hôm nay có lẽ cô cũng không nhận ra bản thân chưa trang bị tốt.