Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-10-08 18:23:07
Lượt xem: 100

Có người cười: “Trội ôi, cái miếng dưa lê to thế này không vui.”

 

“Nho? Cà chua bi?”

 

Tống Lê cười nói: “Mẹ nó cả bàn lựu thế này cậu không lấy luôn một hạt đi.”

 

“Oa ha ha ha….”

 

Giang Tùy Châu: “Được.”

 

“……”

 

Giang Tùy Châu sảng khoái đồng ý khiến mọi người nghẹn họng, chỉ thấy anh ung dung tách một hạt lựu từ miếng lựu trên khay, kéo Quan Hề đang nói chuyện quay lại.

 

Quan Hề đang bàn về hạng mục, mọi người vừa nói gì cô không nghe thấy, Giang Tùy Châu đột nhiên kéo người lại làm cô vẫn đang mơ hồ.

 

“Sao thế.”

 

Giang Tùy Châu nhìn cô nói: “Anh chơi thua rồi.”

 

“Thế hả? Anh phải thực hiện mạo hiểm gì?”

 

Giang Tùy Châu giơ hạt lựu đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái của anh lên, chậm rãi nói: “Cho em ăn trái cây.”

 

Quan Hề: “?”

 

Ăn trái cây hả, ồ, đơn giản thế thôi à.

 

Quan Hề ngồi thẳng lưng, cực kỳ phối hợp đáp, “Được rồi, đến nào, cho em ăn đi.”

 

Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ thản nhiên này của cô liền bật cười, giây tiếp theo, anh đưa hạt lựu vào miệng, dùng răng cắn chặt nó.

 

“Òa ~~~” Bên cạnh vang lên từng tiếng hút khí kinh ngạc.

 

Quan Hề chớp mắt, thấy anh cắn hạt lựu kia liền ngạc nhiên: “Đợi đã…”

 

Dùng miệng???

 

Giang Tùy Châu mẹ anh uống phải rượu giả hay sao mà say nhanh thế! Trước mặt bao nhiêu người mà dám làm trò con bò này à?!

 

Phản ứng đầu tiên của Quan Hề chính là quay đầu bỏ trốn, nhưng Giang Tùy Châu nhanh chóng lấy tay giữ chặt cằm của cô không cho trốn, nghiêng đầu áp sát tới.

 

Mềm mại, lưỡi của anh không chút do dự thăm dò, dễ dàng chuyển hạt lựu nho nhỏ kia sang miệng cô.

 

Ánh sáng mờ ảo, âm nhạc hỗn loạn, Quan Hề chỉ cảm thấy xúc cảm vừa nhanh lại quyến rũ kia dưới ánh mắt của bao người khác trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, cả người cô căng cứng, xương sống tê rần, tim đập thình thịch như trống bỏi.

 

Nhưng quá trình này diễn ra không quá ba giây, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh, Giang Tùy Châu kéo dài khoảng cách giữa hai người.

 

Quan Hề vẫn trong trạng thái sững sờ, trên lưỡi cô vẫn là hạt lựu anh vừa mớm cho.

 

Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không giấu nổi ý cười.

 

Quan Hề: “Anh…”

 

“Ăn đi, đừng lãng phí.” Giọng điệu vô cùng bình thản.

 

Dưới tầm mắt của bao nhiêu người vây xem, Quan Hề đỏ bừng mặt, vẫn may trong phòng ánh sáng khá tối không dễ bị phát hiện.

 

“Trời ạ, hai người đừng show ân ái nữa, thật là… Ai đề ra cái chủ ý này đấy!”

 

“Tống Lê, chính cậu là người bảo dùng hạt lựu đó được không!”

 

“Mẹ kiếp, tôi chỉ đùa thôi.”

 

“Ông trời ơi, ngược cẩu, ngược cẩu kìa.”

 

……

 

Mọi người xôn xao trầm trồ, Tạ Diên nhìn một màn này xong cũng bật cười rồi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-59.html.]

Phía đối diện, cô gái tóc ngắn kia cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ Giang Tùy Châu lại đồng ý làm cái này…

 

“Cậu đấy, đừng nhìn Giang Tùy Châu nữa.” Người bạn đến cùng cô ta vội khuyên giải, “Vừa mấy anh nói với tớ người ta có bạn gái rồi, à, chính là cô gái ngồi cạnh anh ấy. Cậu xem bạn gái người ta xinh đẹp như vậy cậu còn có cơ hội sao.”

 

Cô gái tóc ngắn: “…”

 

Trò chơi tiếp tục một lúc nữa liền dừng, mọi người tản ra, tự chia thành nhóm nhỏ chơi.

 

Ở chỗ này có không ít người quen của Quan Hề, Quan Hề bị kéo đi, không bao lâu sau liền bị chuốc cho không ít rượu.

 

Đến lúc có dấu hiệu chếnh choáng cô liền xin rút lui.

 

Lúc này trên sô pha, Giang Tùy Châu cùng đám người Tạ Diên đang bàn chuyện làm ăn.

 

“Giang Tùy Châu.” Quan Hề bước đến bên anh, vỗ nhẹ vai anh.

 

Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn cô.

 

Quan Hề nói: “Em về trước đây, mấy người kia phiền quá, em uống không lại ~~”

 

“Đợi lát.” Giang Tùy Châu kéo cổ tay cô, quay đầu nói với mấy người ngồi đó: “Về sau có dịp bàn tiếp, tôi đưa cô ấy về.”

 

Tống Lê: “Được được, đừng để Quan tiểu thư nhà ta ngã đó.”

 

Giang Tùy Châu đứng dậy, đỡ lưng Quan Hề: “Mới không nhìn em vài phút mà đã bị chuốc thành thế này rồi à?”

 

“Thế nào? Chuốc thành thế nào? Em chưa uống được bao nhiêu ~” Quan Hề không vui đáp.

 

Giang Tùy Châu không chấp cô: “Đi nào.”

 

“Ừm.” Quan Hề bước được hai bước, đột nhiên quay ngoắt lại chào mấy người ngồi trên sô pha, “Tạm biệt Tống Lê. Tạm biệt cậu tóc vàng bên cạnh nha. Ồ còn có, à… Tạ Diên! Đúng rồi, Tạ Diên! Bye nha ~ Bye Tạ Diên ~~”

 

Tống Lê vội vẫy tay tạm biệt Quan Hề.

 

Tạ Diên gật đầu với Quan Hề, nhịn cười nói: “Tạm biệt.”

 

Quan Hề vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn khoanh hai tay thành quyền ôm trước ngực: “Tại hạ xin cáo lui, tạm biệt chư vị, lần tới có duyên nhất định…”

 

Giang Tùy Châu vẫn bình tĩnh kéo tay cô đi, nhanh chóng dẫn người ra khỏi chỗ này.

 

Sau khi ra khỏi hội sở, Giang Tùy Châu gọi cho tài xế lái xe tới đón xong anh liền đỡ Quan Hề ngồi vào ghế sau.

 

Người Quan Hề mềm oặt tựa vào ghế sau: “Hơ… vẫn chưa uống đủ ~”

 

Giang Tùy Châu liếc cô: “Chưa đủ?”

 

Mạnh mồm thật.

 

Quan Hề gật đầu: “Chưa đủ nha, cũng tại mấy người kia cứ lôi kéo em qua uống… À đúng rồi, sao hôm nay Tạ Diên cũng ở đó ~”

 

Giang Tùy Châu hơi cứng người: “Sao nào.”

 

Quan Hề quay đầu qua nhìn anh: “Cũng không có gì ~ chẳng qua lần trước em bàn bạc với anh ấy ít chuyện, ai dè lúc về quên không gửi tài liệu cho người ta… Con người anh ấy tốt thật, không trách em hay quên ~”

 

Lúc nói Quan Hề nói chuyện chữ nọ đã dính vào chữ kia.

 

Giang Tùy Châu nhíu mày, duỗi tay nhéo nhẹ hai bên má cô: “Xem ra hôm nay em nói chuyện với người ta vui vẻ nhỉ?”

 

Quan Hề không thích động tác này, mặt cô méo hết rồi kìa, cô bèn duỗi tay đẩy anh ra, nhưng lực bất tòng tâm, khí lực không đủ không những không đẩy được anh ra còn làm mặt mình đau hơn.

 

Cô tức lên, không e dè há miệng cắn thẳng vào bàn tay anh.

 

“Ui da…” Giang Tùy Châu ăn đau đành buông lỏng tay ra.

 

Quan Hề cắn mấy giây mới tha.

 

Giang Tùy Châu nhìn một vòng dấu răng trên bàn tay mình, lạnh giọng nói: “Quan Hề, em cầm tinh con ch.ó à.”

 

Quan Hề ngẩng đầu nhìn thẳng anh, đột nhiên le lưỡi ra l.i.ế.m quanh vòng dấu răng kia, chậm rãi lại mềm mại, ướt át một mảnh.

 

Giang Tùy Châu khẽ thở dài một hơi, ngay sau đó anh nghe thấy Quan Hề thỏ thẻ nói: “Không phải nha, em cầm tinh hồ ly ~”

Loading...