Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:59:27
Lượt xem: 69

Không cần biết người này muốn làm gì, Quan cá muối rất có trách nhiệm của một người vừa xinh đẹp lại vừa giàu có, chạy giữ lấy thân!

 

Người đàn ông trong xe không nghĩ cô chạy nhanh như vậy, mau chóng đuổi sát nút.

 

Quan Hề chạy đến bên xe mình, mở được cửa xe…

 

Nhưng chưa kịp đóng lại, cửa xe bị người khác giữ chặt.

 

Khoảnh khắc đó khí lạnh chạy dọc sống lưng!

 

Cả người Quan Hề cứng đờ, chỉ thấy người kia hung ác lôi cổ tay cô hòng kéo cô ra khỏi xe: “Qua đây…”

 

**

 

Giang Tùy Châu không gọi được cho Quan Hề.

 

Anh cho rằng Quan Hề báo cảnh sát xong phải gọi lại cho anh luôn, nhưng không hề có một cuộc gọi nào, anh gọi lại thì nhận được thông báo tắt máy?!

 

Nội tâm Giang Tùy Châu chợt lạnh, lập tức chuyển số máy gọi trợ lý. Mấy giây sau Chu Hạo đã bắt máy: “Giang tổng.”

 

“Cho người định vị điện thoại của Quan Hề!”

 

“Vâng.” Chu Hạo quen miệng đáp, cậu ta chợt sững người: “À… xảy ra chuyện gì ạ?”

 

Giang Tùy Châu nắm chặt vô lăng, phóng như bay trên đường: “Chắc Quan Hề xảy ra chuyện rồi, trên tuyến đường từ Đế đô tới thành phố Ôn An, định vị trong phạm vi một tiếng đồng hồ cách Đế đô, cậu mau báo cảnh sát sau đó cho người qua đó.”

 

Giọng nói Giang Tùy Châu cực lạnh, Chu Hạo biết xảy ra chuyện lớn rồi liền đáp vội: “Vâng!”

 

Nếu Quan Hề không xảy ra chuyện thì bây giờ trên đường về chắc chắn Giang Tùy Châu sẽ gặp cô, vốn bọn họ đang đi cùng một tuyến đường. Nhưng hiển nhiên là, bây giờ anh vẫn chưa gặp được Quan Hề.

 

Qua một lát sau, Chu Hạo gọi điện lại cho anh, trước đó định vị được điện thoại của Quan Hề đang ở tuyến đường 164, về sau liền rẽ vào một lối nhỏ. Lối đó vốn hoang vắng, bình thường chẳng mấy ai đi, nếu đi trên con đường này khả năng cao là đang tiến vào khu rừng rậm nguyên thủy ở gần đó…

 

“Tôi biết rồi, cậu cho người đến nhanh lên.”

 

“Vâng ạ!”

 

Bên khác, Quan Hề bị người ta đánh ngất cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

Đầu cô đau như búa bổ, mơ màng mở mắt nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện mình đang bị người ta cõng trên lưng, hơn nữa, hai tay cô còn bị trói chặt buộc ra sau lưng. Mà người đang cõng cô cũng nhận ra cô đã tỉnh, anh ta lập tức quăng cô từ trên lưng xuống.

 

“Á…”

 

“Cô, cô đừng làm loạn! Không thì bây giờ tôi sẽ… sẽ g.i.ế.c cô!”

 

Quan Hề bị đập xuống đất, đau đến nhe răng.

 

Đây là bắt cóc à???

 

Quan Hề ngẩng đầu nhìn người trước mặt, người này bịt kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, giống hệt những thổ phỉ trong phim truyền hình.

 

Tim Quan Hề đập thình thịch, hơn hai mươi mấy năm cuộc đời cô còn chưa bị bắt cóc bao giờ. Cô tận lực trấn tĩnh, quan sát hoàn cảnh hiện giờ của mình. Chỗ này cỏ dại mọc rậm rạp, cây cổ thụ cao chọc trời, đúng kiểu rừng rậm.

 

“Đây là đâu? Anh muốn làm gì?”

 

Người kia đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Bắt cóc, không nhìn ra hả.”

 

Quan Hề: “… Nhìn ra rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-67.html.]

Người kia hừ lạnh một tiếng: “Quan Hề, cô thành thật chút, đừng có giở chiêu trò gì.”

 

“Anh biết tôi?”

 

“Bằng không?”

 

“Mục đích của anh là gì? Muốn bao nhiêu tiền? Thế này đi, bây giờ anh gọi điện ngay cho người nhà của tôi, họ nhất định sẽ chuẩn bị tiền cho anh, chỉ cần anh đừng manh động.”

 

“Tiền?” Người kia hừ một tiếng, “Mấy đồng tiền đó không phải của cô, cô vênh váo cái gì.”

 

Không mặn mà với tiền nong… Chẳng lẽ không phải bắt cóc vì tiền? Vậy khẳng định là cướp sắc rồi!

 

Quan Hề căng thẳng nói: “Tôi thấy anh là đàn ông con trai đường đường chính chính, vai rộng năm tấc thân mười thước cao, muốn tìm một cô bạn gái chắc chắn không phải chuyện khó, anh không cần làm thế này đâu!”

 

Người đàn ông: “Cô đang nghĩ cái quỷ gì vậy?”

 

Quan Hề cảnh giác nói: “Anh mà động vào tôi sẽ hối hận đấy!”

 

Người đàn ông sững sờ, không tự chủ lùi về sau một bước: “Cô nói lung tung gì vậy! Tôi thủ thân như ngọc! Còn lâu mới giống loại người tùy tiện!”

 

Quan Hề: “……”

 

“Hóa ra cô nghĩ về đàn ông như thế à, loại phụ nữ như cô quả chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

 

Khóe miệng Quan Hề khẽ giật, mẹ nó cô gặp phải lão xử nam à?!

 

“Thế rốt cuộc anh muốn làm gì, bắt cóc cũng cần có lý do phải không?”

 

Người đàn ông im lặng một hồi, cũng phải ha… Đã bắt cô ta rồi cũng cần đưa ra một lý do. Thôi, chọn bừa một cái.

 

“Vậy, vậy tôi vì tiền.”

 

Quả nhiên là tiền.

 

Quan Hề: “Bao nhiêu, nói đi.”

 

Người đàn ông kia cười thâm hiểm, duỗi ba ngón tay: “Ba mươi tỷ!!!”

 

(*Nguyên văn là một nghìn vạn xấp xỉ 35 tỷ, mình để ba mươi tỷ cho thuận miệng)

 

Quan Hề: “……”

 

“Ba mươi tỷ đấy, sao nào, nhà cô nhiều tiền đến thế nào cũng sẽ không vì một đứa con gái nuôi mà bỏ ra nhiều đến vậy đúng không?”

 

Quan Hề nhìn anh ta, thần sắc quái dị, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khủng bố.

 

“Anh nói lại lần nữa?”

 

Người đàn ông đắc ý cười, tuy nhà cô ta có tiền thật, nhưng ba mươi tỷ là số tiền lớn chừng nào, chắc chắn không thể bỏ ra tùy tiện được, cứ lấy con số này ra dọa c.h.ế.t khiếp cô ta!

 

“Ba mươi tỷ, tôi nói cho cô biết, đúng con số này thôi, không được thiếu một đồng.”

 

Quan Hề nhìn “đạo tặc” trước mắt, nhất thời cô cảm thấy mình sắp nghẹn chết!

 

Móa! Người này không những là lão xử nam thuần chủng, lại còn là tên ngốc!!!

 

Ba mươi tỷ?!

 

Quan Hề cô lại chỉ đáng giá ba mươi tỷ!!!

Loading...