Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:06:20
Lượt xem: 85
Vẫn may là, anh đoán đúng, cô đang ở chỗ Lãng Ninh Y.
Việc tra địa chỉ càng dễ hơn, chỉ cần hỏi vài người bạn quen là biết chỗ Lãng Ninh Y hay lui tới.
“Giang tổng, anh không về thật ạ, chân của anh…”
“Đến số 1 Nam Tước.”
Số 1 Nam Tước chính là địa chỉ căn hộ nơi Quan Hề cùng Lãng Ninh Y đang ở, khu vực này được nhà họ Quan khai phá, là khu đất không phải cứ có tiền là mua được, trước kia Lãng Ninh Y cũng phải nhờ Quan Hề cho đi cửa sau mới giành được căn đẹp nhất ở đây.
Lúc này, hai người đang náo loạn trong phòng khách.
Kính coong…
Chuông cửa đột nhiên vang lên vào giờ này làm Lãng Ninh Y bị dọa sợ: “Không phải là Giang Tùy Châu đánh đến chứ?”
Quan Hề phất tay: “Mình vừa đặt đồ ăn, chắc ship đến nơi rồi.”
“Trời ạ… Cậu còn đặt đồ ăn nữa, ăn bao nhiêu đồ ăn nhanh thế này mình béo c.h.ế.t mất.”
Quan Hề: “Đến lúc này mà cậu không nỡ buông thả một ngày với mình sao!”
“Xí… Được rồi.” Lãng Ninh Y xoa cái bụng, đứng dậy mở cửa.
Kết quả cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai mặc quần áo vest thần sắc lạnh lùng chứ không phải anh shipper quần áo xanh, Lãng Ninh Y liền nuốt nước bọt.
“Hi…”
Giang Tùy Châu gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Khóe miệng Lãng Ninh Y khẽ giật: “Quả thật là làm phiền đấy, vừa tôi đã đi ngủ rồi, chẳng qua đang trên giường buồn đi vệ sinh quá lại đúng lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, ừm, Quan Hề không ở đây, thật đó…”
“Lãng Ninh Y, nhanh mang salad vào đây nào!”
Lãng Ninh Y: “………”
Nói đây là cái tát vào mặt đau nhất trong đời cô cũng không sai.
Giang Tùy Châu nhìn vào trong: “Có thể vào không?”
Nụ cười trên mặt Lãng Ninh Y cứng đờ, mẹ nó đừng trách cô không ngăn cản: “Vào, vào đi…”
“Cảm ơn.”
Sau khi Giang Tùy Châu bước vào trong nhà liền nhìn thấy một đống vỏ lon cùng đồ ăn vặt tung tóe trong phòng khách, anh nhíu chặt lông mày, ngồi xuống một bên ghế sô pha, anh rũ mắt nhìn Quan Hề đang nằm dài trên ghế.
Áo khoác ngoài bị Quan Hề cởi ra từ lâu, trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc váy mỏng, đôi chân dài lộ ra ngoài không khí, cả người toát ra hơi thở dụ hoặc.
“Quan Hề.” Anh lạnh giọng gọi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-den-ben-em/chuong-95.html.]
Quan Hề vẫn đang mơ màng, chỉ cảm thấy lờ mờ trước mắt mình là bóng người ai đó đang chắn tầm nhìn của cô, nên cô mới duỗi tay ra vỗ lên đôi chân dài trước mắt: “Tránh ra chút, chắn màn hình TV rồi.”
Giang Tùy Châu giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại, anh ngồi xổm xuống nhìn cô, “Đầu óc còn thanh tỉnh không?”
Nghe rõ giọng nói này rồi Quan Hề mới chớp mắt nhìn kỹ, đến lúc này cô mới nhận ra người trước mắt không phải Lãng Ninh Y mà là Giang Nhị cẩu mới bị cô đá.
“Anh?” Quan Hề giật thót, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Lãng Ninh Y đang hóng bát quái ở góc phòng khách, “Sao cậu lại để anh ta vào đây?”
Lãng Ninh Y: “… Cậu vừa nói nếu anh ta đến thì cậu sẽ có cách đuổi ra ngoài còn gì.”
Quan Hề: “Mình chỉ nói miệng thôi!”
“Mẹ… Mình tin thật đấy!”
Quan Hề: “….”
Giang Tùy Châu vươn tay nhéo má cô khiến cô quay đầu lại nhìn anh: “Nói đi, nói tường tận xem nào.”
“Tường tận cái gì?” Quan Hề nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người ở phòng làm việc, duỗi tay đẩy anh ra, “Tránh ra… Em nói rất rõ rồi còn gì.”
Tuy Quan Hề rất muốn ra vẻ khí thế nhưng giờ phút này men say bắt đầu tác quái, cả người cô đều quay mòng mòng, khí thế không lên nổi.
Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Nghĩ kỹ chưa? Em không cần vì nhất thời mới mẻ mà kích động làm ra những chuyện này.”
“Anh thấy em giống đang kích động không.”
“Quan Hề.”
“Anh phiền c.h.ế.t mất. Anh mau đi đi…”
Quan Hề vùng vẫy, không cẩn thận đập tay vào chân anh.
Nhất thời cô cũng không biết mình đập vào chỗ nào, chỉ thấy Giang Tùy Châu rên một tiếng đau đớn.
Quan Hề sửng sốt, cô vội nhìn chân đang bị thương của anh, căng thẳng hỏi: “Chân của anh…”
“Quan Hề, em có vẻ nghĩ hay ho quá nhỉ.” Giang Tùy Châu cắt lời cô, anh nén đau đớn lại, chất vấn cô: “Em tùy hứng làm loạn như vậy là do anh nuông chiều em quá hả.”
Sau khi Quan Hề không dám vùng vẫy loạn nữa, cả người chỉ có thể đáng thương vùi vào sô pha phía sau.
Mà hai người dây dưa với nhau khiến Lãng Ninh Y đang đứng sau cảm thấy bản thân thật thừa thãi.
“Thế này đi, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện đừng xúc động, tôi vào phòng ngủ cho hai người không gian thoải mái. Yên tâm đi! Nhà này hiệu quả cách âm tốt lắm, tôi không nghe thấy gì đâu.”
Lãng Ninh Y nói xong liền chạy bay vào phòng ngủ, Quan Hề còn chưa kịp gọi lại đã thấy cô ấy biến mất, chỉ để lại một tiếng đóng cửa đánh cái sầm!
Quan Hề: “….!”
Phòng khách chỉ còn lại hai người, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề hơn.
Giang Tùy Châu vẫn không buông tay, anh chỉ lạnh giọng nói: “Em chắc chắn là chia tay anh rồi Tạ Diên dám động vào em sao.”