Cho Anh Một Danh Phận - Chương 10,11: Nhiệm vụ thực sự vẫn luôn là “khiến Trần Đường” hạnh phúc.
Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:53:56
Lượt xem: 4,732
10.
Đây là lần đầu tiên từ khi thành lập công ty, Tống Thần tham gia một sự kiện giao lưu thương mại có quy mô lớn như vậy.
Tôi đi cùng anh không phải vì lo lắng về Tô Hi, mà là vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong cuộc đời của người mình thích.
Tống Thần có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, áo sơ mi chỉnh tề cài nút đến tận cùng.
Trông như một người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang. Thiếu đi sự kiêu sa của người quyền quý, lại thêm một chút hoang dã vừa đủ.
Không ngờ buổi tiệc vừa mới bắt đầu, người đầu tiên chúng tôi gặp lại là ba của Chu Nhiên.
"Tổng giám đốc Tống thật sự là một tài năng trẻ, trong thời gian ngắn mà thu được lợi nhuận khổng lồ như vậy, đúng là kỳ tích. Vị này là cô Trần Đường phải không? Nghe nói đang làm việc tại viện nghiên cứu quốc gia, hai người thật sự rất giỏi."
Chu Nhiên đang định lẻn đi thì bị ba anh ta gắt gỏng gọi lại: "Chu Nhiên, đi đâu đấy, qua đây chào hỏi Tổng giám đốc Tống."
Chu Nhiên cắn răng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Chào Tổng giám đốc Tống."
Ba của Chu Nhiên cười gượng: "Trước đây con trai tôi đã gây ra những chuyện đó, tôi cũng nghe rồi, thật sự xin lỗi. Tổng giám đốc Tống, ngài là người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nó."
Nói xong, ông đá Chu Nhiên hai cái.
Chu Nhiên miễn cưỡng cúi đầu: "Trần Đường, Tống Thần, xin lỗi."
"Nhưng lúc đó hai người làm gì trước mặt tôi làm tôi mất mặt trước toàn trường, không ngẩng đầu lên được, tổn thương tâm hồn trong sáng của tôi, cũng quá đáng đấy chứ."
"Ba bảo con xin lỗi, con lại đi nói gì vậy. Con làm gì có tâm hồn trong sáng." Chu Nhiên lại bị ba đánh thêm một cái, không nhịn nổi nữa, cãi nhau với ba mình.
Tôi và Tống Thần nhìn nhau, đồng loạt rời khỏi chiến trường.
Tống Thần có thể chất tốt, không kén ăn đồ lạnh, chỉ duy nhất rượu là điểm yếu.
Sau khi tiếp khách một vòng, uống vài ly rượu mà ánh mắt anh đã nhuốm đầy hơi men.
Tôi dẫn anh đến chỗ cầu thang không có người, không nhịn được nhẹ nhàng kéo lông mi anh, kết quả thật sự làm rụng vài sợi.
Tống Thần ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang, không hề phản kháng.
Tự nhiên tôi nảy sinh ý định trêu chọc, mở chức năng ghi âm của điện thoại:
"Tống Thần, tôi nói gì anh nói nấy."
"Ừ."
Tôi: "Tống Thần sau này không được bắt nạt Trần Đường."
Tống Thần: "Tống Thần sau này không được bắt nạt Trần Đường."
Tôi: "Tống Thần không được quá ba tiếng, Trần Đường nói dừng là phải dừng."
Tống Thần nhíu mày, nhưng não bộ bị rượu tấn công không thể xử lý được thông tin chứa trong câu nói, chỉ đành miễn cưỡng lặp lại một cách vấp váp.
Tôi chơi rất vui vẻ, vừa quay đầu lại thì thấy Tô Hi đang ngậm nửa miếng bánh mì dứa, nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tôi giật mình đứng dậy, kết quả không cẩn thận trượt chân ngã xuống.
May mà có thảm đệm, tổng thể không đau lắm.
Tống Thần nghiêm túc nhìn tôi, "Em yêu, ở đây không được ngủ đâu."
Tôi: "..."
Tô Hi cố gắng nhịn cười, cắn chặt môi dưới, đỡ tôi dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-anh-mot-danh-phan-lmru/chuong-1011-nhiem-vu-thuc-su-van-luon-la-khien-tran-duong-hanh-phuc.html.]
"Bà chủ, chị không sao chứ."
"Không sao, cảm ơn." Tôi chỉnh lại váy, ngượng ngùng không biết nói gì.
Một lần hướng ngoại, đổi lại cả đời hướng nội.
Tô Hi kéo tôi rời xa Tống Thần, hạ giọng: "Bà chủ, mấy năm nay chị vất vả rồi."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi: "Gì cơ?"
"Ông chủ thật sự quá đáng sợ, mặt lạnh, dữ tợn, mỗi lần gặp anh ấy tôi đều muốn trốn, nhưng không hiểu sao lại luôn vô cớ đụng mặt, thật kinh khủng."
Chuyện này... chắc là do hào quang nữ chính.
"Vậy nên bà chủ, hôm qua tôi đã đến chùa cầu nguyện, mong rằng sau này ít gặp ông chủ mà vẫn được nhiều tiền hơn."
Đúng lúc này, hệ thống thông báo: [Chủ nhân, do có một sức mạnh thần bí can thiệp, hào quang nữ chính của Tô Hi đã biến mất.]
Tôi phụ họa: "Cô nhất định sẽ thành công."
Tô Hi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lắc mạnh: "Bà chủ, việc tôi nói xấu ông chủ, chị đừng nói với anh ấy nhé."
Tôi gật đầu: "Được."
"Thật không hiểu nổi, người như ông chủ sao lại tìm được cô bạn gái dễ thương xinh đẹp như chị, thật là… uổng phí một cô gái tốt."
Tô Hi thở dài rồi rời đi.
Tôi: "..."
11.
Thực tế chứng minh bản ghi âm không có tác dụng gì.
Ngày cưới, Tống Thần vẫn bắt nạt tôi cả đêm.
Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, trong đầu tôi đã hiện lên vài chữ lớn:
[Nhiệm vụ hoàn thành]
Tôi uể oải: "Hệ thống, là Tống Thần đạt đến đỉnh cao cuộc đời sao?"
[Không, nhiệm vụ thực sự của chúng ta luôn là "khiến Trần Đường hạnh phúc" .]
[Chủ nhân, tạm biệt.]
Trước khi xuyên đến đây, tôi bị cha dượng túm tóc đập vào tường, cầu cứu mẹ nhưng bà lại giúp ông ta giữ c.h.ặ.t t.a.y chân tôi hơn.
Ngay trước khi mất hoàn toàn ý chí sinh tồn, tôi nghe thấy tiếng của hệ thống.
Đến công trường.
Gặp Tống Thần.
"Em yêu, anh yêu em." Giọng nói của Tống Thần kéo tôi trở lại thực tại.
Anh điều chỉnh tư thế, ôm tôi chặt hơn: "Còn sớm, ngủ thêm chút nữa."
Tôi từ từ nhắm mắt, cẩn thận từng chút một lắng nghe nhịp đập trái tim của đối phương.
Cuộc đời là hữu hạn, chỉ có hạnh phúc mới là đích đến.
(Hoàn)