Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỜ NGÀY CHỊ THẤT TÌNH ĐỂ YÊU EM - C2

Cập nhật lúc: 2024-08-26 06:55:36
Lượt xem: 464

Mẹ cậu ấy ở bên cạnh đùa giỡn: “Con xem Ân Âm hao tâm tổn trí dạy kèm cho con, còn vừa mua trà sữa vừa giảng đề.”

 

“Nếu lần sau con không thi được hạng nhất, mẹ xem con còn mặt mũi nào gặp Ân Âm nữa không.”

 

Có mẹ Khương đáp lời, tôi thuận nước đẩy thuyền nhét trà sữa vào tay cậu ấy, cười híp mắt nói: “Hai người đừng khách sáo nữa.”

 

Lúc này Khương Nhượng mới nhận lấy.

 

Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy cậu ấy nhẹ giọng nói cảm ơn.

 

Chờ mẹ Khương đi rồi, Khương Nhượng mở túi ra, tiện tay cắm ống hút vào cốc rồi đưa cho tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Khương Mân không thích người em trai này lắm.

 

Có lẽ bởi vì cùng cha khác mẹ nên hắn tự nhiên có ác cảm với Khương Nhượng.

 

Hắn nói người em trai này tích cách kỳ quái, tính khí thất thường. Bình thường kết giao bạn bè với đủ các loại người, dốt nát kém cỏi.

 

Lúc đó tôi còn tưởng Khương Nhượng là kẻ chuyên bắt nạt học đường và là một tay xã hội đen.

 

Kết quả sau khi gặp nhau, tôi thật sự không thể liên tưởng được giữa chàng trai trầm tính và nhút nhát này là chàng trai có vấn đề trong miệng Khương Mân.

 

Sau đó thường xuyên đến Khương gia chơi, đối phương cũng im lặng ở trong phòng ngủ của mình đọc sách chơi game.

 

Tôi nhắc tới chuyện này với Khương Mân, hắn lại chẳng hề để ý: “À, có thể là trưởng thành rồi.”

 

Tôi cảm thấy buồn cười: “Cậu cũng chỉ lớn hơn em trai mình hai tuổi.”

 

Nhưng xem ra chuyện Khương Mân thích những học sinh ngoan là chuyện ván đã đóng thuyền. 

 

Điện thoại di động có tin nhắn đến, tôi mở ra xem, là giọng nói của bạn cùng phòng.

 

[Đừng quên buổi tối hôm nay có trò thoát khỏi mật thất đấy, cậu đã nói sẽ đem crush tới rồi đó nhé.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cho-ngay-chi-that-tinh-de-yeu-em/c2.html.]

 

Chuyện tôi thích Khương Mân, mọi người đều biết.

 

Tôi che microphone nhỏ giọng nói: “Tớ tự đi một mình, hôm nay cậu ấy có việc.”

 

Bạn cùng phòng thở dài: [Vậy chúng ta còn thiếu một người, chỉ có thể tìm một người lạ thôi.]

 

Tôi ôm một tia hi vọng cuối cùng gửi wechat cho Khương Mân.

 

[Hôm nay không có ở nhà sao? Buổi tối có trò trốn thoát khỏi mật thất, có tới không?]

 

Khương Mân rất nhanh đã trả lời tôi: [Có lẽ hôm nay không được, hôm khác tôi đi chơi với cậu.]

 

Hết cách, tôi chuyển tin dữ này tới các bạn cùng phòng.

 

Mọi người bắt đầu điên cuồng tìm người, tôi cũng lục trong danh sách bạn tốt hỏi xem ai có thời gian không.

 

Khương Nhượng ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, đột nhiên mở miệng: 

 

“Nếu không…em đi cùng nhé?”

 

 

2.

 

Tôi và Khương Nhượng đứng ở khu vực nghỉ ngơi của phòng bí mật.

 

Nhìn người cao 1m8 bên cạnh, tôi không khỏi cảm thán trong lòng: Trẻ con bây giờ lớn nhanh thật đấy.

 

Cứ thế này, người ta còn tưởng là sinh viên đại học.

 

Ai có thể nghĩ đến người này vẫn còn hạn chế về năng lực hành vi dân sự chứ?

 

 

Loading...