Chơi Với Bạn Hết Mình, Bạn Chơi Lại Hết Hồn - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-23 23:41:18
Lượt xem: 731
Khung cảnh chuyển sang bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của tôi, khi Dương Đoá ấn mạnh đầu Tần Tư Dao vào chiếc bánh kem có cắm kim nhọn bên trong.
Trong bình luận, một số bạn học cùng người quen đã nhận ra Tần Tư Dao và Dương Đóa.
[M* nó, Dương Đoá không phải là do Tần Tư Dao giúp đỡ sao? Sao lại có thể làm ra hành động chếc người như vậy chứ? 】
[Mọi người không nhìn thấy sao? Là hai người họ muốn ấn đầu nhưng nhân vật chính lại ngồi xổm xuống buộc dây giày...]
[Tôi cũng vừa nhìn ra, càng nghĩ càng thấy đáng sợ! 】
Thấy cư dân mạng phân tích, các bạn học cũ vội vàng ra làm chứng.
[Tần Tư Dao với Dương Đóa lúc còn đi học rất ghen tị với Khương Lê, không ngờ bây giờ bọn họ vẫn còn như vậy!】
[Khương Lê quen biết với hai người họ thật là x.u.i xẻo tám kiếp. 】
[Đúng rồi, các bạn không biết sao? Mặt Dương Đóa là do chính cô ta tự mình làm, cô ta chuẩn bị cho Khương Lê một chiếc khăn giấu đầy cánh côn trùng bên trong, kết quả là cô ta bị bắt gian lúc đang bò lên giường vị hôn phu của Khương Lê, lúc đó quá hoảng sợ nên vội vàng lấy cái khăn lông đó che mặt. ..]
Nước có thể dâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền, đặc biệt là dư luận.
Cư dân mạng đã tự làm sáng tỏ tin đồn về các sản phẩm của Tập đoàn Khương Thị, vạch trần hành vi phạm tội của Dương Đoá cho tất cả mọi người.
Khách hàng sau khi tới quán cà phê, họ chỉ trỏ Dương Đóa và Tần Tư Dao.
Khi có người rời đi, họ cố ý đổ cà phê nóng lên hai người bọn họ.
Có người một bến nói chuyện, một bên nhìn hai người nói:
"Thật không biết xấu hổ!"
Hai ngày trước, khi Tập đoàn Khương Thị bị tung tin đồn thất thiệt, xe của bố tôi bị thủng lốp, anh trai tôi khi đi ra ngoài thì bị ném trứng...
Mẹ con tôi ở nhà bảo vệ chị dâu.
Mọi thứ chúng tôi phải chịu đựng, bây giờ đều hoàn trả lên người Dương Đoá và Tần Tư Dao.
Video vẫn đang phát liên tục, Dương Đóa không tắt được nên điên cuồng ném chiếc iPad của tôi xuống đất.
Hung hăng dẫm nát nó.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói:
"Vô ích thôi. Bằng chứng tôi đã giao cho cảnh sát rồi. Đây chỉ là bản sao lưu thôi."
Tần Tư Dao hét lên "Ahhh" mấy tiếng, cầm cốc cà phê trên bàn ném về phía Dương Đóa.
“Không phải cô nói không nhìn rõ là ai đã ấn đầu tôi vào bánh kem sao?
"Vậy mà lại là cô!"
Tần Tư Dao nổi đ.iê.n, muốn b.ó.p c.ổ Dương Đoá cho đến chếc.
Dương Đóa cầm chiếc nĩa trên bàn lên, đ.â.m thật mạnh vào cổ Tần Tư Dao.
Tần Tư Dao hai mắt trợn to, dần dần mất đi sức lực.
Dương Đoá giếc đỏ cả mắt, cuồng loạn la lớn:
"Đều do cô! Đều là do cô!
"Nếu không có cô, Khương Lê mới là người giúp đỡ tôi!
" Ngày hôm nay tôi không nên là cái dạng này!"
Dương Đóa mỉm cười chạy về phía tôi...
Trần Mặc nhanh tay lẹ mắt lật bàn chặn Dương Đóa, bảo vệ tôi nhanh chóng trốn đến nơi an toàn.
Ngoài cửa sổ có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/choi-voi-ban-het-minh-ban-choi-lai-het-hon/chuong-11.html.]
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Dương Đóa cười mấy tiếng, lao ra khỏi cửa, hét lớn:
"Tôi muốn trọng sinh! Tôi muốn bắt đầu lại!"
Cô ta lao vào dòng xe cộ, ngay lập tức bị một chiếc xe tải c.á.n qua người...
Phương Tư Viễn, Tống Vũ và những người khác cấu kết với nhà đầu tư nước ngoài, bị bắt bỏ tù vì phạm tội kinh tế.
Tất cả những kẻ làm ác đã nhận được sự phán xét công bằng.
Nguy cơ đã được giải trừ, dư luận vẫn đang lên men.
Tuy nhiên, lần này là những điều tích cực.
Những đứa trẻ được gia đình chúng tôi giúp đỡ trước đây đã phát triển thành những người ưu tú ở mọi tầng lớp xã hội.
Họ đang cầm những chiếc túi đóng gói đơn giản nhất của Tập đoàn Khương Thị dùng để cung cấp vật tư cho họ.
Trước ống kính, họ tự tin và dũng cảm lên tiếng về những điều tốt đẹp mà Khương gia đã làm.
Họ không còn là những thiếu niên thấp kém nhận “đồ từ thiện” nữa, mà là những con người đỉnh thiên lập địa, chân thành cảm ơn người giúp đỡ mình.
Nhiều người đã bình luận bên dưới.
[ Lúc tôi còn nhỏ đã nhận được rất nhiều tiền quyên góp, Khương gia giúp đỡ nhưng cũng để ý đến cảm nhận của chúng tôi, họ chưa bao giờ cho ép chúng ta chụp ảnh hay phỏng vấn, chỉ cho tiền và dẫn chúng tôi đi ăn đồ ăn ngon...]
Được đẩy lên trên cùng là một bức ảnh rất mờ.
Một vài đứa trẻ miền núi nghèo khó đã bí mật chụp ảnh cùng tôi.
Tôi liếc nhìn đã nhận ra đứa trẻ đang nhìn tôi trong góc chính là Trần Mặc.
Hóa ra chúng tôi gặp nhau sớm như vậy mà tôi lại không nhận ra cậu ấy.
Sau sự việc này, các thương hiệu trong nước bắt đầu nổi lên.
Nhiều thương hiệu nội địa lâu đời, vào khu bình luận của chúng tôi cọ nhiệt.
Nhưng tôi biết rõ điều thực sự quyết định liệu một sản phẩm có được công chúng thừa nhận hay không chính là bản thân sản phẩm đó.
Không thể dựa vào cảm xúc.
Chính vì có phần tình cảm này duy trì, chúng tôi phải tạo ra những sản phẩm tốt hơn, đáp ứng được sự mong đợi của người tiêu dùng.
Sau khi xác nhận xung quanh tôi không có mối đe dọa nào, Trần Mặc cuối cùng cũng yên tâm ra nước ngoài nghiên cứu.
Tôi cùng anh trai ở trong nước tìm cách nâng cấp phương pháp quản lý, đề cao mức độ hài lòng của nhân viên.
Hai năm sau, Trần Mặc về nước với ba công nghệ được cấp bằng sáng chế độc quyền.
Nghiên cứu ra loại nước hoa nội địa đầu tiên của Tập đoàn Khương Thị tên là:
"Bạch Hồng Chi Dạ."
Sản phẩm đã cháy hàng ngay ngày đầu tiên lên kệ, lấp đầy khoảng trống mặt hàng nước hoa của Tập đoàn Khương Thị.
Tôi và Trần Mặc kết hôn, rốt cuộc cậu ấy cũng có tên trên sổ hộ khẩu nhà tôi như mong ước.
Không phải em trai của Khương Lê, mà là chồng của Khương Lê.
Vào ngày cầu hôn, Trần Mặc vui mừng đến mức phát run, trên tay cầm bông hồng trắng hướng về phía tôi thổ lộ tình cảm.
"Ý nghĩa của hoa hồng trắng là anh rất xứng đôi với em. Khương Lê, đồng ý gả cho anh nhé?"
Tôi lấy ra một bông hồng trắng, cài nó lên áo của của Trần Mặc.
"Ý em là, em cũng vậy."
Trần Mặc, em cũng rất xứng đôi với anh.
(Hoàn)