Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chơi Với Bạn Hết Mình, Bạn Chơi Lại Hết Hồn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:21:39
Lượt xem: 861

 

Dương Đóa tưởng mình đã trèo lên được cành cây cao là Tần Tư Dao, thái độ với tôi thay đổi hoàn toàn.

Cô ta trợn mắt nhìn tôi, thấp giọng lẩm bẩm:

"Có mấy đồng tiền dơ bẩ.n mà thôi, kiêu ngạo cái gì chứ?"

Tôi bật cười.

Không biết khi nào cô ta mới có thể phát hiện Tần Tư Dao thậm chí còn không có bao nhiêu đồng tiền dơ bẩn đây?

Thật mong chờ phản ứng của cô ta lúc đó.

Cho đến khi chuông vào học vang lên, Tần Tư Dao cũng chưa xuất hiện.

“Chắc là không muốn giúp đỡ Dương Đóa, chuyển trường rồi hả?”

"Ha ha Ha Ha ha, chuyện này cũng buồn cười quá đi."

“Không có tiền còn bị vả mặt bốp bốp bốp..."

Dương Đoá nghe được lời này, gấp đến không chịu được.

Cô ta thường xuyên nhìn qua chỗ ngồi của Tần Tư Dao ở gần cửa sổ.

Lúc tan học, cô ta đã đăng vô số bài viết lên vòng bạn bè:

"Một ngày là bạn học, cả đời đều là bạn học!"

"Tôi tin tưởng nhân phẩm của Tư Dao, chờ cậu trở về!"

..............

Trương Đình Đình vừa cười vừa cho tôi xem vòng bạn bè của Dương Đoá, cậu ấy cười thiếu chút nữa rách cả mồm, chính xác cảm thán nói:

"Có một số người tầm nhìn thì hạn hẹp, tam quan thì vặn vẹo."

Khi cả lớp đang làm những động tác bảo vệ mắt, một nhóm người cầm máy ảnh bất ngờ xông vào lớp.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

Người nhà Tần Tư Dao đều đến, hơn nữa còn ăn mặc rất sang trọng.

Trên mặt Tần Tư Dao đánh một lớp phấn thật dày, nhưng vẫn có thể thấy má bên trái sưng to.

"Dương Đóa! Ai là Dương Đóa!"

Phóng viên nhìn thấy trên người Dương Đoá mặc áo khoác Channel, cau mày nói:

"Bạn học này mặc như này không được đâu, stylist mau đổi cho bạn học này bộ đồ khác, nhớ bộ nào nhìn thảm một chút!"

Chưa đầy năm phút, Dương Đoá đã bị đẩy ra ngoài.

Trên người mặc một chiếc áo hoa lớn màu đỏ, phía dưới mặc quần đùi màu xanh xám, trên đầu thắt b.í.m tóc quai chèo.

Giống như diễn viên đóng tuồng trên sân khấu vậy

Không đợi cô ta phản ứng, máy quay đã được bật lên.

"Ông Tần, bà Tần, xin hỏi hai người vì sao muốn giúp đỡ học sinh nghèo khó?"

Ba Tần đẩy Tần Tư Dao lên trước ống kính.

Tần Tư Dao không muốn, bị ba Tần hung hăng trừng một cái.

Ông ta quay lưng về phía ống kính:

"Muốn sao nữa đây? Giúp đỡ người khác con không nói một lời liền đồng ý, lại không cho người ta ghi hình! Nếu chuyện này bị lộ thì làm sao nhà chúng ta kinh doanh được nữa đây? Ghi hình một chút để cải thiện hình ảnh công ty của chúng ta, số tiền này mới được tính là không xài một cách vô ích!"

Ông ta lại đẩy Tần Tư Dao trước ống kính, lập tức thay đổi sắc mặt:

"Ây da, ai bảo nhà chúng tôi có cô con gái lương thiện như vậy chứ..."

Người Tần gia đứng trước ống kính biểu diễn nửa ngày, cuối cùng phóng viên cũng đưa micro cho Dương Đóa:

"Dương Đóa đúng không? Nghe nói em là học sinh nghèo khó, nhưng lại là học sinh đứng đầu huyện, em có điều gì muốn nói về khoản tài trợ lần này không?"

Dương Đoá cắn chặt quai hàm.

Ngón tay hận không thể xé quần áo trên người thành từng mảnh, lúc đối mặt với ống kính, cũng chỉ có thể mỉm cười bày tỏ cảm xúc của mình:

"Trước hết, em rất biết ơn bạn học Tần Tư Dao đã cho em cơ hội tiếp tục đi học..."

Dương Đóa thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Tư Dao, trong mắt hắn chứa đầy sự độc á.c 

Cô ta chỉ muốn bắt cóc đạo đức của Tần Tư Dao một chút trên vòng bạn bè mà thôi.

Không ngờ nhà họ Tần lại trực tiếp đem việc giúp đỡ cô ta làm như một quảng cáo hình ảnh cho công ty.

Còn trang điểm cho cô ta thật xấu xí!

Sau này cô ta ở bên ngoài, làm sao có thể giả vờ ở trước mặt người khác được nữa đây?

Một nhà Tần Tư Dao mua danh chuộc tiếng, Dương Đoá là một con sói mắt trắng, thật đúng là tuyệt phối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/choi-voi-ban-het-minh-ban-choi-lai-het-hon/chuong-4.html.]

Cuộc phỏng vấn vẫn đang tiếp tục, Trần Mặc bên cạnh tôi đã đọc trang sách 25 nửa ngày cũng chưa xong.

Trần Mặc là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sống với bà ngoại từ khi còn nhỏ.

Sau khi bà qua đời, cha mẹ cậu ấy không trở về, liền trở thành trẻ mồ côi.

Trong hoàn cảnh như vậy, một đường đi đến bây giờ, nhất định đã gặp rất nhiều xem thường cùng với sỉ nhục.

Giống như Dương Đoá bây giờ đang chấp nhận phỏng vấn, chắc chắn cũng đã trải qua rất nhiều lần.

Từ nhỏ ba mẹ đã dạy tôi, làm người phải có lương tâm.

Chúng ta giàu trước, nên giúp đỡ những người chưa giàu có.

Sỡ dĩ chúng ta có thể giàu trước, là nhờ sự ủng hộ của vô số người ở phía dưới.

Không được trịch thượng, làm cho người khác cảm thấy chúng ta giúp đỡ là bố thí.

Gia đình tôi vẫn đang sản xuất hàng trong nước, cũng vì thúc đẩy nền kinh tế đất nước được phát triển tốt hơn, giúp đỡ được nhiều người dân Trung Quốc hơn.

Ba mẹ và anh trai tôi công việc bận rộn, cho nên rất nhiều hoạt động tôi thay mặt bọn họ tham gia.

Có lần tôi tham gia quyên góp từ thiện ở một thị trấn, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tai to mặt lớn, đang ôm hôn một cậu bé đang nhận tiền trợ giúp trên sân khấu.

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã trực tiếp bảo trợ cho tất cả những đứa trẻ đó.

Đề nghị loại bỏ những phân đoạn đó trên sân khấu, để cho bọn nhỏ thành thật ăn một bữa cơm.

Sau cổ Trần Mặc toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi rút khăn giấy ra đưa cho cậu ấy:

"Lau đi.”

Trần Mặc tỉnh táo lại, cầm lấy khăn giấy, giọng nói bởi vì khẩn trương nên có chút khàn:

 “Cám ơn cậu.”

Thấy cậu ấy chưa hoàn toàn thoải mái, tôi đem bài tập để lên bàn cậu ấy:

"Câu hỏi cuối cùng khó quá, cậu có thể chỉ cho tớ được không?"

Tiến vào lĩnh vực mình am hiểu.

Trần Mặc dần tự tin hơn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cậu ấy.

Ánh sáng ấm áp chiếu tới, để lại bóng mi thật dài.

Trần Mặc giống như một giáo viên nhỏ gõ bút lên bàn:

"Đã hiểu chưa?"

Bên kia vẫn còn đang quay phỏng vấn, cha mẹ Tần không hài lòng với một số cảnh quay, yêu cầu quay lại.

Tôi nghiêng đầu chặn camera, cố ý lắc đầu: 

“Vẫn chưa hiểu.”

Trần Mặc sửng sốt một chút, cũng không có cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại thả chậm tốc độ nói, lại giảng cho tôi thêm một lần nữa.

Tần Tư Dao bị cha mẹ lăn lộn như vậy, ở trường cũng không thể ngẩng cao đầu.

Dương Đóa thậm chí tức đến khóc.

Mọi người xung quanh mất kiên nhẫn trước tiếng khóc của cô ta:

"Dương Đóa cậu cũng đừng khóc nữa. Dù sao Tần Tư Dao cũng đang giúp đỡ để cậu được đi học. Phỏng vấn một chút cũng có sao đâu?"

Dương Đoá tỏ ra khiếp sợ khi chiêu rơi nước mắt để lấy được sự đồng cảm của mọi người mất tác dụng.

Nhìn thấy Dương Đóa như vậy, Tần Tư Dao liền đem tính tình đại tiểu thư của mình ra.

"Tôi là giúp đỡ cậu đi học, không phải tiêu tiền để cậu khóc ta.n.g cha, mặt cậu như đưa đá.m là muốn cho ai xem đó?"

Dương Đóa còn muốn cãi lại, lại sợ nhà tài trợ không vui.

Mím môi, không dám lên tiếng, ở nơi Tần Tư Dao không nhìn thấy được trợn mắt xem thường vài lần.

Ngày xưa là bạn tốt, bây giờ lại trở mặt thành thù, khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Buổi chiều tôi đến văn phòng của Dương Phàm, nói với ông ta về việc trợ cấp chi phí sinh hoạt cho Trần Mặc.

Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng ly vỡ trong phòng giáo vụ.

Dương Phàm giơ tay, hung hăng tát Dương Đoá một cái thật mạnh.

Dương Đóa lập tức ngã xuống đất, ngồi trên cái ly bể, che mặt.

"Cái đồ ng.u xuẩn! T.a.o hao tổn tâm cơ sắp xếp m.ày vào lớp này, kêu m.ày nịnh bợ Khương Lê cho thật tốt. M.ày nhìn xem m.ày đã làm ra chuyện ng.u xuẩn gì!"

 

#Mỡ

Loading...