Chơi Với Bạn Hết Mình, Bạn Chơi Lại Hết Hồn - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:35:31
Lượt xem: 897
Đối với họ mà nói chỉ là chưa đầy một tháng, nhưng đối với tôi đã là 54 năm rồi.
Tôi đắm chìm trong niềm vui mất mà tìm lại được, không thể kiềm chế được.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngào.
Dương Đóa vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía gia đình tôi:
"Khương Lê, đây là bố mẹ với anh trai của cậu sao?"
Người nhà tôi thấy Dương Đóa là bạn cùng lớp của tôi liền lễ phép gật đầu.
Cô ta lập tức vào vai:
"Khương Lê, cậu thật may mắn, không giống như tớ sinh ra ở nông thôn, trong nhà lại trọng nam khinh nữ, cho dù có học giỏi cũng vô dụng."
Cô ta vỗ tay, nghiêng đầu nhìn bố tôi.
"Nếu tớ cũng là con gái Khương gia thì tốt rồi."
Mẹ tôi nhìn ra Dương Đóa không có ý tốt, cho bố tôi một ánh mắt.
Bố tôi lập tức hiểu ngay, nắm lấy tay tôi, nói với Dương Đóa:
"Cháu là bạn cùng lớp của Khương Lê đúng không? Học tập chăm chỉ vẫn rất có ích đó."
Anh trai tôi miệng tiện, nói thêm một câu:
"Ví dụ như cô đến đây để đi học, nhưng làm chậm trễ chúng tôi năm phút rồi."
"Phụt!"
Các bạn học xung quanh cười lớn.
" Thật hả? Sẽ không phải là muốn làm con gái nuôi của Khương gia đi?”
"Tránh ra xa một chút đi, bàn tính của cô ta tôi đều nhìn thấy hết rồi!"
Đúng lúc đó Trần Mặc đi ra.
Tôi vẫy tay và gọi:
"Trần Mặc!"
"Đây là bố mẹ và anh trai tớ!” Tôi tự hào giới thiệu.
Trần Mặc cúi đầu thật sâu, lễ phép nói:
"Chào chú, dì, anh trai, cảm ơn mọi người đã để Khương Lê giúp đỡ cháu, cảm ơn mọi người!"
Trần Mặc nói rất chân thành.
Bố mẹ mỉm cười bày tỏ sự quan tâm, Trần Mặc cũng trả lời lại một cách thoả đáng.
Trên xe về nhà, bố mẹ có ấn tượng rất tốt với Trần Mặc. Ngay cả anh trai tôi, người luôn đ.ộc miệng, cũng không thấy anh ấy chê bai chút nào.
Tôi chạm vào chiếc vòng cổ, cảm thấy như đã trải qua mấy đời rồi.
Kiếp trước, bởi vì trà ngôn trà ngữ của Dương Đóa, tôi đã đưa cho Dương Đóa chiếc vòng cổ mà anh trai mua cho tôi.
Nó cũng làm cho Dương Đóa nảy sinh những suy nghĩ không nên có.
Tôi chỉ hy vọng sau này cô ta sẽ không làm phiền anh trai tôi nữa.
Ở kiếp này, kể từ khi tôi quyết định không giúp đỡ Dương Đoá, dường như vận mệnh đã thay đổi, nhưng những sự kiện quan trọng vẫn đang diễn ra, chẳng hạn như việc Dương Đoá được giúp đỡ để tiếp tục đi học.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy bất an.
"Này nhóc, em đang nghĩ gì vậy?"
Anh trai tôi búng ngón tay trước mắt tôi, cười vô cùng bỉ ổi.
“Dù sao thì cũng không phải nghĩ đến anh.”
Tôi đè vai anh trai lại rồi đ.á.nh thật mạnh.
"À ~ anh biết rồi, đang nghĩ đến Trần Mặc chứ gì!"
"Mới không phải! Anh đừng có nói bậy!"
Hai chúng tôi ở phía sau cãi nhau ầm ĩ, bố mẹ ngồi ở trước chỉ biết cười lắc đầu.
Tâm tình tôi thoải mái hơn một chút.
Dù thế nào đi chăng nữa, lần này tôi phải bảo vệ gia đình mình thật tốt.
Bảo vệ chính mình thật tốt.
Tuần sau là tiệc sinh nhật lần thứ 18 của tôi.
Đó cũng là lúc bắt đầu của thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời tôi ở kiếp trước.
Trong bữa tiệc sinh nhật đó, Dương Đoá liên thủ với Tần Tư Dao hại tôi bị hủy dung, mắt phải bị mù vĩnh viễn.
Lúc tôi ở bệnh viện để chữa trị, Dương Đóa nhân cơ hội đó leo lên giường chồng sắp cưới của tôi.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi quay lại khoảnh khắc trước khi mắt tôi bị kim đ.âm qua.
Hoảng loạn, sợ hãi, đau đớn dữ dội...
Mọi cảm xúc lại ùa về, đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán tôi.
Ánh sáng chiếu vào, tôi không tiếp tục ngã xuống nữa.
"Cậu gặp ác mộng à?"
Trần Mặc khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.
Tôi gật đầu.
"Nhưng mà cũng may, đó chỉ là một giấc mơ thôi."
Vừa ra khỏi lớp, Dương Đóa và Tần Tư Dao đã chặn tôi lại chỗ ngồi.
"Khương Lê, sắp tới sinh nhật của cậu rồi sao?"
Tôi cười lạnh trong lòng, quả nhiên vẫn không thoát được.
Tần Tư Dao nháy mắt ra hiệu với Dương Đóa.
Dương Đóa lập tức lên tiếng:
"Nến sinh nhật để tớ đưa tới cho. Chú tớ làm về cái này, cũng coi như là một chút tấm lòng của tớ."
Kiếp trước tôi không một chút mảy may nghi ngờ cô ta, dùng nến sinh nhật mà Dương Đoá đưa tới.
Không ngờ bên trong ngọn nến lại có một chiếc kim nhọn.
Dương Đoá và Tần Tư Dao nhân lúc tôi nhắm mắt để cầu nguyện, đột nhiên túm lấy gáy tôi ấn vào chiếc bánh.l
Ngọn nến đang cháy đốt cháy da tôi, chiếc kim thép cứng ngắc xuyên qua nhãn cầu của tôi…
Trong cơn hoảng loạn, Dương Đóa dùng khăn lau mặt cho tôi.
Nhưng những chiếc khăn chứa đầy cánh côn trùng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/choi-voi-ban-het-minh-ban-choi-lai-het-hon/chuong-6.html.]
Lúc tôi đang trên đường đưa đến bệnh viện, Dương Đóa lại leo lên giường chồng sắp cưới của tôi.
Cho đến khi ở nhà tôi bất ngờ xảy ra chuyện, tôi quỳ gối trước nhà chồng sắp cưới cả ngày lẫn đêm, cầu xin anh ta xem quan hệ của hai nhà trước đó, giúp đỡ gia đình tôi.
Nhưng lại nhìn thấy anh ta bước ôm Dương Đoá trong n.g.ự.c đi ra khỏi cửa.
Vào thời khắc đó, tôi mới nhận ra được hoá ra bọn họ đã sớm tằng tịu với nhau.
Mặt tôi bị bỏng, bỏng rát, mắt phải cũng không giữ được.
Mọi người trong trường gọi tôi là đ.ộc nhãn long, người xấ.u xí.
Tôi dần dần mắc chứng tự kỷ, không thích đến trường hay giao tiếp với mọi người.
Nhà tôi làm về mỹ phẩm, đứa con gái trong nhà lại có làn da vô cùng xấu.
Đối thủ cạnh tranh dùng ảnh chụp của tôi để chèn ép công ty nhà tôi.
Mặc dù bố, mẹ và anh trai mỗi ngày đều dỗ tôi vui vẻ.
Nhưng tôi biết, tôi vĩnh viễn không vui vẻ được nữa.
Tôi bị bệnh trầm cảm, không gượng dậy nổi.
Sau đó, cấu kết với với các nhà đầu tư bên ngoài để làm bằng chứng giả, tung tin đồn sản phẩm của nhà tôi có chứa chất gây u.ng t.hư.
Cha và anh trai tôi bị vu oan mà chếc, mẹ tôi cũng bị người ta ép chếc.
Tôi như phát điên, mất hơn năm mươi năm để đông sơn tái khởi, điều tra sự thật năm đó, cuối cùng cũng đem đám người Dương Đoá ra trước pháp luật, trả lại sự trong sạch cho người nhà của tôi.
"Khương Lê? Cậu sao vậy?"
Dương Đóa khua tay trước mặt tôi, cắn môi tủi thân nói:
"Cậu không thích tay nghề của chú tớ sao?"
Tôi mỉm cười:
“Làm sao có chuyện đó được?
“Tớ rất mong chờ tay nghề của chú cậu đó nha.”
Đương nhiên Dương Đóa không nghe được ý trong câu nói của tôi.
Cô ta và Tần Tư Dao nhìn nhau, như thể kế hoạch của họ đã thực hiện được, bộ dáng rất đắc ý.
Vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, tôi đứng trên mũi tàu du lịch, nhìn ra biển.
Hoàng hôn nơi chân trời tựa như ánh mắt thiếu nữ, đẹp đến mức khiến lòng người loạn nhịp.
Sau khi đẹp đẽ qua đi, trời liền tối.
Có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau.
Tôi quay lại thì ra là Trần Mặc.
Cậu ấy đưa cho tôi một tờ giấy trắng.
Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, thành thật giải thích:
“Tiền bây giờ tớ đang dùng đều là của cậu, cho nên không mua quà cho cậu.
"Nhưng cậu có thể viết bất cứ điều gì vào tờ giấy này, tớ sẽ thực hiện điều đó cho cậu."
Khi Trần Mặc nói điều này, ánh mắt kiên định như muốn gia nhập tổ chức nào đó.
Nghiêm túc đến mức có chút hài hước.
Tôi bị làm cho dở khóc dở cười, mỉm cười hỏi cậu ấy:
"Thật sao?"
Trần Mặc dùng sức gật đầu thật mạnh.
"Để cho cậu vì tớ giếc người phóng h.ỏ.a cậu cũng nguyện ý, hmm?"
Trần Mặc suy nghĩ một chút, giây tiếp theo liền gật đầu.
Tôi nhanh chóng ngăn cậu ấy lại.
"Được rồi được rồi, tớ chỉ đùa thôi! Nhưng mà bây giờ tớ có một việc cần cậu giúp đây."
Tôi ghé vào tai Trần Mặc, nói về kế hoạch của mình...
Kiếp trước, Dương Đóa là bạn thân của tôi, đương nhiên được mời đến dự tiệc sinh nhật của tôi.
Lần này tôi cố tình không mời cô ta.
Tôi cũng muốn nhìn một chút, những sự kiện quan trọng sau khi trọng sinh có thay đổi hay không.
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
"Khương Lê! Cậu định khi nào thổi nến sinh nhật?"
"Tớ sắp chờ không kịp rồi!"
Trên mặt Dương Đóa và Tần Tư Dao tràn đầy chờ mong, thậm chí còn hưng phấn hơn cả chủ bữa tiệc sinh nhật là tôi.
Quả nhiên, Dương Đóa vẫn tới.
Bất quá, bây giờ cô ta không có mặc lễ phục hay trang điểm tươm tất.
Không có tên trong danh sách mời, dưới sự giúp đỡ của Tần Tư Dao trở thành phục vụ trên du thuyền.
Nhưng cô ta ăn mặc rất khác so với những nữ phục vụ trên du thuyền.
Phần lưng khoét sâu, váy thì ngắn hơn những người khác.
Ỏng ẹo tạo dáng giống như quảng cáo của một trang web nhỏ, không cùng tầng lớp với những người khác.
Mọi người đi ngang qua đều sẽ liếc nhìn cô ta một cái.
Có mấy tên tra nam phú nhị đại, đã chụp ảnh dưới váy của cô ta rồi đăng lên vòng bạn bè.
"Làm đ.ĩ cũng đến được tiệc sinh nhật của bạn học, thật lợi hại."
Tin tức lan truyền nhanh chóng, hấp dẫn một lượng lớn người có ý đồ xấu xa lại đây.
Tần Tư Dao và tôi đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Dương Đoá không ở trong vòng của chúng tôi, đang rất đắc chí vì có nhiều người nhìn mình, cô ta lại càng vui vẻ hơn.
Tôi nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời, cong môi trả lời Dương Đóa và Tần Tư Dao:
"Thổi nến sinh nhật đi mà?
“Nào, thổi nến phải đợi trời tối mới có không khí, có đúng không?”
#Mỡ