Chồng cũ của Từ Ý Kha - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-06-14 13:15:11
Lượt xem: 6,347
15
Tại bệnh viện thành phố B, tôi gặp mẹ Hạ Lẫm, bà đang nằm trên giường bệnh, mắt lác, miệng lệch và không nói được, khi nhìn thấy tôi, bà rất kích động, liên tục phát ra những âm thanh “ê ê a a”.
Không biết tại sao, nhưng tôi hiểu ý của bà, những lời “ê ê a a” đó có nghĩa là bà hối hận, hối hận vì đã cưới tôi cho Hạ Lẫm.
Tôi nắm tay bà, mỉm cười và nói: “Mọi chuyện đã qua rồi”.
Bà rơi nước mắt.
"Kha Kha..."
Tôi quay đầu lại.
Hạ Lẫm đến, Triệu Nhất Đậu theo sau.
Mẹ Hạ Lẫm lại kích động, bà nghiêng đầu nhìn Triệu Nhất Đậu, miệng dường như đang cố gắng phun nước bọt, nhưng lại thất bại vì lưỡi không linh hoạt.
Tôi lấy giấy lau nước bọt quanh miệng bà.
Hạ Lẫm lập tức giành lấy: “Để anh.”
Tôi đứng dậy: “Vậy tôi đi trước.”
"Kha Kha," Hạ Lẫm ngăn tôi lại, "Sức khỏe em... ổn chứ?"
Tôi nhìn Triệu Nhất Đậu và mỉm cười nói: "Không sao cả."
Triệu Nhất Đậu cũng cười rạng rỡ: "Tốt rồi, thực ra tôi cũng cảm thấy áy náy. Không ngờ Trần Cường lại hành xử cực đoan như vậy."
Tôi dùng móng tay bấm lòng bàn tay, một lúc sau mới bình tĩnh lại: “Vì cô quá quyến rũ, có thể khiến đàn ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô. Đúng rồi, Truong Á Quân thế nào rồi? Trước đây anh ta rất tốt với cô. Tại sao hai người không đi đến cuối cùng.”
Triệu Nhất Đậu đột nhiên tái mặt và kinh hãi nhìn tôi.
Hạ Lẫm hỏi: "Trương Á Quân là ai?"
Triệu Nhất Đậu im lặng một lúc lâu, sau đó lắp bắp run rẩy: "Không... không là ai cả, chỉ là một bạn cấp hai... bạn cùng lớp... thích em."
Tôi sửng sốt, lời giải thích này không có vấn đề gì, sao cô ta lại có vẻ sợ hãi như vậy?
Và dường như cô ta không sợ Hạ Lẫm phát hiện ra người này, mà lại sợ… chuyện khác.
Triệu Nhất Đậu nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: "Sao cô biết Trương Á Quân? Cô đang điều tra tôi à?"
Tôi không thừa nhận mà chỉ nói: "Không phải Trương Á Quân đã từng đến trường chúng ta sao? Tôi tình cờ gặp anh ta."
Triệu Nhất Đậu có vẻ không hề nhẹ nhõm, vẫn lo lắng nhìn tôi.
Lòng tôi kích động, lập tức quyết định tìm cho được người đàn ông họ Trương này dù phải tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa.
Tôi rời bệnh viện. Hạ Lẫm đuổi theo: "Kha Kha."
Tôi cau mày thiếu kiên nhẫn, không muốn nói chuyện với hắn.
Hắn chặn xe của tôi lại và nói: "Đừng đi. Hãy nghe anh nói. Khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh cảm thấy... anh cảm thấy mình không thể ở bên Đậu Đậu được nữa."
"Liên quan quái gì đến tôi!"
Tôi hét lên: “Tránh ra!” Hạ Lẫm không nhúc nhích, tiếp tục nói: "Anh biết anh không có mặt mũi gặp lại em, nhưng anh vẫn phải nói cho em biết, anh sai rồi, anh..."
Trước khi hắn kịp nói xong, tôi đã nhấn ga.
Hạ Lẫm không còn cách nào khác là phải tránh đường.
Nhìn chiếc xe phóng đi, Hạ Lẫm chán nản cúi đầu.
16
Điều không bao giờ ngờ là trước khi anh họ tôi bắt đầu điều tra Trương Á Quân, cảnh sát thành phố K đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của anh ta.
Trong một sơn động ở vùng nông thôn xung quanh thành phố K, dân làng phát hiện ra một t.h.i t.h.ể nam giới, vì Trương Á Quân đã từng có tiền án trộm cắp nên thông qua so sánh DNA có thể dễ dàng xác định t.h.i t.h.ể đó là của anh ta.
Sau khi điều tra, nghi phạm được xác định là Triệu Nhất Đậu.
Ngày Triệu Nhất Đậu bị bắt đi, cô ta đang quỳ gối trước mặt bố Hạ Lẫm cầu xin ông phép mình được lấy Hạ Lẫm, bởi vì đứa nhỏ trong bụng cô ta không thể sinh ra sẽ không có bố.
Mẹ của Hạ Lẫm bị đột quỵ, bố Hạ Lẫm là một người dễ mềm lòng, vừa nghe Triệu Nhất Đậu đã mang thai, liền d.a.o động..
Nhưng Hạ Lẫm trầm mặc không nói gì khiến tình cảnh không có biến động.
Đúng lúc này, Triệu Nhất Đậu đã bị cảnh sát bắt đi. Hạ Lẫm và bố hắn đều bối rối. Triệu Nhất Đậu cầu xin Hạ Lẫm một cách tuyệt vọng: "Cứu em với..."
Không ai có thể cứu Triệu Nhất Đậu.
Lúc đó Triệu Nhất Đậu đột ngột rời Thành phố B vì Trương Á Quân, Trương Á Quân đe dọa cô ta rằng nếu cô ta không chia tay với Hạ Lẫm và quay lại cưới anh ta, anh ta sẽ công khai chuyện của họ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Người khác không quan trọng, Triệu Nhất Đậu không muốn phá hình tượng của mình trong lòng Hạ Lẫm.
Vì vậy, cô ta đã đồng ý cùng Trương Á Quân quay trở lại thành phố K.
Vừa lúc trong nhà yêu cầu cô ta hiến thận cho em trai, tạo cái cớ cho cô ta quay về.
Triệu Nhất Đậu và Trương Á Quân sống ở thành phố K được hai năm, cô ta dần nhận được sự tin tưởng hoàn toàn của Trương Á Quân.
Sau đó, cô bắt đầu lên kế hoạch loại bỏ chướng ngại vật ngăn cản mình theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chong-cu-cua-tu-y-kha/phan-10.html.]
Tôi không biết cụ thể Triệu Nhất Đậu đã g..iết Trương Á Quân như thế nào, tôi chỉ nghe nói rằng vào ngày tuyên án, cô ta điên cuồng tìm kiếm Hạ Lẫm và nói rằng cô ta làm tất cả những điều này vì Hạ Lẫm, Hạ Lẫm không thể mặc kệ cô ta.
Triệu Nhất Đậu bị kết án tử hình.
Hạ Lẫm thấy nhưng không thể cứu được.
Cô xoay mặt nói: “Em đang mang thai đứa con của anh, anh phải cứu em.”
Hạ Lẫm không thể tin được nhìn cô ta: "Cô đ..iên à? Tôi đã kiểm tra rồi, cô không có thai. Cô nói dối đến nỗi tưởng là thật à?"
Triệu Nhất Đậu lẩm bẩm: "Tôi không có thai?"
Hạ Lẫm tỏ vẻ thống khổ, "Đậu Đậu... sao đột nhiên lại thành ra thế này? Tại sao cô lại là kẻ g..iết người?"
Triệu Nhất Đậu đột nhiên cay đắng nói: "Là Từ Ý Kha đã hại tôi! Ngày hôm đó, trong bệnh viện, cô ta nhắc đến Trương Á Quân. Đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng cô ta đang nhắm đến tôi, lẽ ra tôi nên loại bỏ cô ta!"
Hạ Lẫm nhìn Triệu Nhất Đậu như thể cô ta là một người xa lạ: "Cô thật đáng sợ ..."
"Tôi đáng sợ sao??"
Triệu Nhất Đậu cười lớn, "Không phải anh luôn nói tôi chân thật, dễ thương và khiêm tốn sao? Tại sao bây giờ anh lại cảm thấy tôi đáng sợ? Thực ra, tôi còn làm chuyện đáng sợ hơn. Anh có biết mẹ anh bị ngã như thế nào không? Đúng, đó là do tôi thúc ép! Ai bảo bà ta phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta? Bà ta đáng bị như vậy!"
Hạ Lẫm lùi lại hai bước, lắc đầu nguầy nguậy.
Có lẽ là biết án tử hình của mình không thể thay đổi, Triệu Nhất Đậu dứt khoát muốn phơi bày mọi chuyện.
Hạ Lẫm, anh thật sự quá ng..u! Từ Ý Kha lại không cần mà đi muốn một người phụ nữ xấu xa như tôi. Anh cho rằng tôi thật sự thích anh sao? Không, con mồi năm đó tôi nhắm trước là Đàm Tấn, nhưng anh ta quá thông minh lý trí, tôi sử dụng tất cả vốn liếng cũng không mê hoặc được anh ta. Còn tên ngu nhà anh thì khác, tôi nói cái gì anh cũng tin, không lừa anh thì lừa ai chứ?”
"Đáng tiếc tôi xui xẻo, chuyện g..iết Trương Á Quân bị phát hiện, nếu không tôi nhất định có thể kết hôn với anh, có thể gả vào hào môn, nở mày nở mặt về quê, sẽ không có người coi thường gia đình tôi nữa...."
Triệu Nhất Đậu nói xong liền nở nụ cười hạnh phúc, Triệu Nhất Đậu vừa nói vừa cười vui vẻ, như thể thứ cô ta phải đối mặt tiếp theo không phải là án tử hình mà là những ngày tươi đẹp mà cô ta miêu tả trong miệng.
Hạ Lẫm nhìn Triệu Nhất Đậu, cảm giác ớn lạnh không thể kiểm soát trong cơ thể cuối cùng cũng khiến hắn quay người bỏ đi.
Không bao giờ nhìn lại.
“Thật kinh khủng khi nghĩ rằng chúng tôi thực sự đã ngủ với một g.i.ế.c người suốt 4 năm.” Vương Thi Thi vuốt n.g.ự.c sợ hãi nói.
Tôi nhấp một hớp cà phê rồi nói: “Cô ta không còn ở đây nữa. Chúng ta đừng nói về cô ta nữa”.
Vương Thi Thi gật đầu, thở dài và im lặng một lúc.
16
Điện thoại của tôi rung lên hai lần, tôi nhấc máy thì thấy Đàm Tấn vừa gửi tin nhắn.
"Tôi đã trở lại thành phố B. Em có thể trả bữa cơm mà em nợ tôi."
Tôi vội đáp: “Được! Thời gian địa điểm anh quyết định, tôi không có ý kiên gì.”
Đàm Tấn: “Tối mai nhé, tôi sẽ gửi lại địa chỉ cho em.”
Ngày hôm sau nhận được địa chỉ tôi mới biết được, chỗ Đàm Tấn Định chọn là một quán thịt nướng gần trường học cũ.
Cách Đàm Tấn kéo tay áo sơ mi nướng thịt khiến tôi trợn mắt há hốc mồm.
"Không ăn sao?"
Tôi định thần lại, vội vàng cầm lấy một chuỗi thịt dê xiên nướng đút vào miệng, sau đó hỏi: "Trước đây anh thường xuyên đến cửa hàng này sao?"
“Không, tôi chỉ đến đây một hai lần thôi.”
"Tôi thường xuyên đến đây. Vương Thi Thi rất thích món bạch tuộc nướng than ở đây."
Đàm Tấn mỉm cười.
“Lần này anh về thành phố B đón năm mới phải không?" tôi biết anh cũng là người thành phố B.
"Ừ. Qua mùng bảy đầu năm lại đến thành phố S."
Tôi gật gật đầu.
Đàm Tấn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tôi có thể nhờ em một việc được không?"
"Anh nói đi!"
“Con của anh Thống sắp chào đời, lúc đó có lẽ tôi không ở thành phố B. Đến ngày rằm, em hãy giúp tôi mang quà đến.”
Tôi đồng ý ngay: “Chuyện nhỏ, cứ để tôi.”
Đàm Tấn nhìn taôi đột nhiên cười nói: "Trông em khá hơn nhiều, khí chất hơn trước một chút."
Tôi cũng mỉm cười nói: “Không thể mãi đắm chìm trong nỗi buồn và bất hạnh. Thà ngừng sống còn hơn”.
Đàm Tấn lấy hai lon bia từ tủ lạnh quầy lễ tân ra, mở ra đưa cho tôi một lon rồi giơ lên: “Chúc em sau này sống hạnh phúc.”
Tôi chạm nhẹ vào nó và nói: “Anh cũng vậy.”
Vị đắng của bia dần chuyển thành ngọt ngào trong miệng.
Có lẽ là lời chúc phúc của Đàm Tấn có tác dụng, tâm trạng của tôi ngày càng tươi sáng hơn, bầu trời trở nên xanh hơn và cỏ cũng xanh hơn.
Tôi không quay về chỗ làm cũ, mà bắt đầu chọn địa điểm, bắt tay vào chuẩn bị mở một quán cà phê.
Bắt đầu một cuộc sống mới.