Chồng Tôi Bao Nuôi Nhân Tình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-03-24 14:52:35
Lượt xem: 6,188
5.
Trong lúc tôi đang ngẩn người, Tiết Lang bỗng xuất hiện. Cậu đeo ba lô trên lưng, gõ cửa sổ xe tôi.
Trợ lý không vui, nhưng tôi đã bảo cô ta im lặng.
Chàng trai mỉm cười trả máy trợ thính lại cho tôi: “Xin chào, cái này là của cô ạ.”
Cậu bình thản nhìn tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt phát hiện cậu đã chẳng còn nhớ tôi chính là người phụ nữ chật vật giữa cơn mưa hôm nào.
Từ đó về sau, tôi thường tình cờ gặp Tiết Lang.
Ban đầu tôi cũng chẳng định làm gì, có vẻ chỉ đơn giản là do rất hiếm khi có một người đơn thuần đến vây quanh tôi.
Bởi khi tích góp được một khoản gia tài nhất định, cuộc sống sẽ trở nên rất nhạt nhẽo, khiến cho tôi muốn đi tìm một niềm vui nào đó.
Khoảng thời gian đó, Thời Sâm đã bao nuôi đến đóa hoa thứ hai. Đó là một cô gái dám yêu dám hận, rạng rỡ tựa ánh ban mai.
Khi đó chắc là anh ta còn thấy hứng thú với cô gái đó cho nên vui đến quên trời quên đất, hiếm khi thấy mặt anh ta ở nhà.
Thậm chí anh ta còn nhiều lần nói ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ kiềm chế cơn giận, im lặng tiếp tục ăn và xem ti vi.
Thời Sâm xoa mái tóc tôi: “Nhưng mà A Bối à, đoạn đường mà chúng ta đang đi suy cho cùng thì vẫn rất khác.”
Đương nhiên tôi hiểu lời anh ta nói có nghĩa là gì, và cũng biết anh ta từng thật lòng yêu mình.
Bởi quả thực tình cảm của chúng tôi cũng rất khác. Tôi chưa từng hoài nghi anh ta không thật lòng yêu mình. Chúng tôi môn đăng hậu đối, đều là những người có thể tự tỏa sáng một phương.
Trên bãi cỏ không người, tôi cởi bỏ giày cao gót và nhảy múa dưới ánh trăng.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ta săn sóc nhặt giày giúp tôi, trong mắt chỉ còn sót lại bóng dáng của tôi.
Trong hôn lễ long trọng năm ấy, anh ta đã nói sẽ mãi mãi yêu tôi, nhưng anh ta lại không nói sẽ mãi mãi chỉ yêu mình tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/chuong-4.html.]
6.
Tiết Lang là người cẩn trọng, có tính kỷ luật cao.
Một lần nọ tôi nhận ra cậu đã âm thầm yêu tôi trong khi tôi không hề nhận ra.
Bởi vì mỗi khi nói chuyện với cậu, tôi phát hiện tai cậu luôn đỏ ửng lên.
Tôi không khỏi bật cười, sau đó hỏi cậu có muốn nghe tôi đàn piano hay không.
Lúc đó đang mùa hoa đào nở rộ. Trên những con đường rợp bóng cây có rất đông người qua lại.
Tôi và cậu cùng bước đi trên đoạn đường rất dài. Ngọn núi sau trường sát ngay cạnh đường ray, thường hay có tàu lửa chạy ngang.
Hôm ấy, ánh tà dương buông xuống cháy lên gò má cậu một màu rực rỡ, bên tai chúng tôi là tiếng động cơ tàu lửa ầm ĩ.
Tiết Lang chạm vào tay tôi. Hình như cậu sợ tiếng tàu lửa sẽ khiến tôi hoảng sợ nên đã vươn tay che tai tôi lại.
Đầu ngón tay ấm áp.
Đồng thời ngay lúc ấy, chàng trai mở miệng nói một câu gì đó.
Tôi hỏi lại rằng cậu đã nói gì, nhưng cậu không hề trả lời.
Sau đó tôi ngồi lên xe quay về biệt thự. Tôi đặt tay lên trán, bỗng dưng nhoẻn môi mỉm cười.
Thật ra sau khi quen biết Tiết Lang không lâu, tôi đã đi học thủ ngữ và đọc khẩu ngữ.
Nếu như tôi không học sai, vậy thì câu Tiết Lang nói hẳn là “Tôi thích cô”.
Tình yêu của chàng trai chân thành đến hèn mọn, bởi vì cậu thậm chí còn chẳng biết tôi đã có chồng.
Người như cậu sáng trong như trăng rằm, sao có thể hiểu được những trò hề giữa những danh gia vọng tộc cơ chứ.