Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-05 16:23:17
Lượt xem: 4,094

Tôi nhìn thấy anh trai đang ngồi trên ghế sofa đơn thở dài, đưa tay xoa xoa khuôn mặt có chút mệt mỏi và bất lực, ra hiệu với tôi lên lầu đi, đóng cửa lại.

 

Tôi cũng thật sự làm như vậy.

 

Cho đến khi

 

Tiếng chửi rủa ngày càng lớn từ dưới lầu truyền đến.

 

"Tôi thấy con bé giống hệt tính tình của bà đấy. Sáng nắng chiều mưa, chẳng bao giờ nói được một câu tử tế, chẳng hiểu gì về tình người, ấm lạnh trần thế!"

 

"Còn muốn làm minh tinh, minh tinh nào lại giống như nó chứ?"

 

"Đáng đời bị người ta mắng chửi."

 

"Tôi nói chứ, sớm gả cho người ta hầu hạ người ta cho xong chuyện đi, còn lắm chuyện như vậy làm gì?"

 

Tất cả những uất ức tích tụ bấy lâu nay đã đạt đến ngưỡng chịu đựng cao nhất.

 

Tôi không do dự nữa, trực tiếp đi xuống lầu, hất tung bàn ăn.

 

"Ăn cái gì mà ăn, ông có tư cách làm bố sao?"

 

"Ông nói chuyện khó nghe như vậy còn mong tôi giữ được bình tĩnh sao? Ai rảnh rỗi mà nói chuyện dễ nghe cho ông nghe chứ, lũ tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ bên ngoài của ông ấy à? Bản thân làm ra những chuyện bẩn thỉu đó cũng chẳng thấy ghê tởm, còn ở đó mà nói tôi."

 

"Đồ ngu."

 

Cũng chính tối hôm đó, tôi đã gây ra scandal lớn nhất trong sự nghiệp của mình.

 

Tôi say rượu, vào khách sạn với một người đàn ông xa lạ.

 

Kỳ thực, người đàn ông đó...

 

Ngoài Trần Kiến Tân ra thì còn có thể là ai chứ?

Anan

 

Tôi không biết ai đã tiết lộ tin tức cho anh ta, để anh ta tìm được tôi.

 

Sau một thời gian dài, tôi cũng không còn nhớ rõ rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì nữa.

 

Tôi chỉ nhớ, tôi dựa vào vai anh ta, lặp đi lặp lại trong vô thức.

 

"Trần Kiến Tân, rốt cuộc ai mà thích tôi chứ?"

 

"Tôi thật sự chẳng có ưu điểm gì, không thích tôi cũng rất bình thường."

 

"Nhưng mà tôi không nên bị người ta mắng chửi như vậy chứ."

 

"Chẳng lẽ tôi là loại người ti tiện như vậy sao?"

 

"Thôi vậy, một mình già đi cũng tốt!"

 

"..."

 

Mà bây giờ.

 

Câu trả lời mà tôi đã không nghe thấy vào đêm đó lại một lần nữa vang lên.

 

Nhưng lần này, chúng tôi không hề có men rượu trợ giúp.

 

Mười ngón tay đan vào nhau, chân thành và nồng nhiệt.

 

"Em đương nhiên sẽ không một mình đâu, Châu Mật."

 

"Chẳng phải anh vẫn luôn ở đây sao?"

 

"Nhìn anh này."

 

7.

 

Tôi và Trần Kiến Tân đã giao hẹn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chong-toi-la-thai-tu-gia-bac-kinh/chuong-5.html.]

Một năm còn lại trong thời hạn hôn nhân sẽ trở thành "thời gian thử việc".

 

Nếu chúng tôi có thể thay đổi mối quan hệ thì sẽ gia hạn hợp đồng cả đời.

 

Ngược lại, nếu không thể...

 

Thì tính sau!

 

Nhưng mà, chúng tôi đều không ngờ tới.

 

Việc đột nhiên rơi vào bể tình đối với hai người độc thân lâu năm mà nói...

 

Là một chuyện rất ngại ngùng.

 

Đến nỗi tối hôm đó lúc về nhà, Trần Kiến Tân vì quá kích động, rõ ràng là muốn thắt dây an toàn giúp tôi, kết quả lại cắm dây an toàn của anh ta vào ổ khóa của tôi.

 

Tôi: "???"

 

"Xin... xin lỗi."

 

Nhìn động tác luống cuống tay chân và vành tai dần đỏ bừng của anh ta, tôi cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, đáp trả lại câu nói lúc chiều trên xe của anh ta.

 

"Làm gì thế?"

 

"Cũng khá đáng yêu."

 

8.

 

Kỳ nghỉ của tôi nhanh chóng kết thúc.

 

Chưa đầy mấy ngày sau, tôi đã bị quản lý đóng gói đưa vào đoàn phim.

 

Ngồi trên xe bảo mẫu, tôi hỏi quản lý: "Bộ phim này quay trong bao lâu?"

 

"Sáu đến bảy tháng, sao thế?"

 

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ lịch một lúc lâu.

 

Đúng lúc này, thanh thông báo đột nhiên hiện lên bài viết được đề xuất "Những cặp đôi yêu xa dễ chia tay nhất."

 

Tôi không khỏi cảm thán: "Lâu vậy sao, hơn nửa năm."

 

"Hầy, đạo diễn Kỳ mà, nổi tiếng là người kỹ tính. Nhưng mà phim của ông ấy doanh thu phòng vé đều rất cao, chuyện này không cần lo, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được tiền!"

 

"Ừm."

 

Quản lý của tôi chợt khựng lại, hình như nhớ ra điều gì đó, cảnh giác nói: "Không đúng, năm ngoái, năm nào cậu cũng muốn ở lì trong đoàn phim, bây giờ mới nửa năm đã chê lâu rồi?"

 

"Nói thật, có biến."

 

Cô ấy là quản lý của tôi, cũng chẳng có gì phải giấu diếm.

 

Thế là tôi kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe.

 

Sau khi nghe xong, quản lý của tôi có chút ngây người.

 

Tôi còn tưởng cô ấy sẽ hỏi tôi chi tiết cụ thể, không ngờ cô ấy lại hỏi: "Chờ chút, anh trai cậu chẳng phải là tổng giám đốc của Đằng Việt sao?"

 

Tôi gật đầu: "Phải, sao thế?"

 

Quản lý quay đầu đi, vẻ mặt vừa phức tạp vừa bất lực.

 

"Mẹ nó, nhà các cậu đúng là giỏi giấu giếm thật đấy."

 

...

 

Lý do đạo diễn chọn tôi rất đơn giản.

 

Bởi vì lúc thử vai, tôi là người nhập vai nhanh nhất, hơn nữa hoàn cảnh của nhân vật rất giống với gia đình tôi.

 

Lúc đó, đạo diễn chỉ hỏi tôi một câu: "Giai đoạn đầu của kịch bản này rất u ám, hơn nữa lại rất giống với hoàn cảnh trưởng thành của cô, sau khi quay xong, cô có thể thoát vai được không?"

Loading...