Chu Chử - Lâm Niệm - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:03:33
Lượt xem: 786
7
Khi Tiểu Khả được bốn tuổi, Chu Chử đã có thể tự tay tết cho con bé một mái tóc rất đẹp. Trong tủ nhà vệ sinh đặt đủ các loại dây buộc tóc, kẹp tóc, đều là do Chu Chử chọn mua.
Chu Chử hết sức cưng chiều bé con này, dường như bất kỳ cái gì con bé muốn anh ấy đều đáp ứng. Có đôi khi tôi cảm thấy anh cứ nuông chiều con bé như vậy không ổn, nhưng đáng tiếc cũng chỉ có thể lo lắng suông vậy thôi.
Tiểu Khả dường như cũng đã quen với sự vắng mặt của tôi. Con bé dần dần không còn nhắc tới mẹ nữa.
Tôi thường xuyên nghĩ, lúc tôi rời đi Tiểu Khả mới được ba tuổi. Liệu một đứa nhỏ trước ba tuổi có thể nhớ được bao nhiêu đây? Trong tâm trí con bé, những ký ức về mẹ còn lại gì đây?
Mới đầu ba mẹ tôi còn thường xuyên tới thăm Tiểu Khả, sau đó nhà em trai tôi có thêm em bé, cũng có lẽ tới đây sẽ gợi lại đau buồn nên sau đó ba mẹ tôi cũng ít lui tới.
Các bạn bè trước đây cũng dần dần không thấy qua lại. Liệu sẽ có bao nhiêu người trên thế gian này còn nhớ đến tôi đây?
Trong bộ phim "Tầm Mộng Hoàn Du Ký" tôi từng xem có một câu thoại như thế này: “Cái c..hết thật sự là khi trên thế gian này không còn ai nhớ đến bạn nữa”. Tôi dần dần cảm thấy ngày này có lẽ thật sự sẽ tới. Người duy nhất có thể xoa dịu nỗi hoảng sợ của tôi chính là Chu Chử.
Trong nhà chúng tôi có một phòng vẽ tranh dành riêng cho tôi. Rất lâu sau khi tôi mất, anh cũng không bước vào đó dù chỉ một lần. Ngày thường cửa phòng vẽ tranh luôn đóng chặt, Chu Chử cho gọi người vào đó dọn dẹp hàng ngày.
Chỉ có một lần, vào sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi tôi c..hết, ngày 16 tháng 7. Hôm đó, Chu Chử vẫn làm việc và sinh hoạt như thường ngày, tôi còn nghĩ có khi nào anh đã quên sinh nhật tôi rồi không?. Mà có lẽ nhớ thì cũng vậy thôi, làm gì có ai tổ chức sinh nhật cho người đã c..hết.
Hình như ngày liên quan đến người c..hết chính là ngày giỗ, nhưng nó vốn không phải là ngày đáng để kỷ niệm. Ngày tôi mất là ngày 21 tháng 1, còn hai ngày nữa là đến Tết Nguyên đán. Ngày hôm đó rất lạnh, tôi không thích ngày đó một chút nào, một ngày thật đau khổ.
Ngày sinh nhật tôi sắp kết thúc, đã là mười một giờ đêm rồi. Tâm trạng Chu Chử không tốt, ngồi trầm mặc trên ghế sofa. Đột nhiên anh đứng dậy, tôi cứ tưởng rằng anh muốn vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Nhưng anh lại mở cửa phòng vẽ tranh.
Trang trí trong phòng vẽ tranh không thay đổi chút nào, thậm chí thuốc màu trên kệ cũng là gần đây mới mua thêm vào. Dưới ánh đèn rực rỡ, phòng vẽ tranh cô đơn đã lâu luôn chờ mong những người bạn cũ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trước kia Chu Chử thích nhất là ở cùng tôi trong phòng vẽ tranh. Tôi vẽ tranh, anh làm việc của mình, giống như hồi chúng tôi còn học đại học. Phòng vẽ tranh này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm của hai chúng tôi.
Chu Chử ngồi xuống trước bảng vẽ, đưa tay vuốt ve những nét vẽ đã khô trên khung vải. Đó là một bức tranh tôi còn chưa vẽ xong, là bức vẽ tôi và anh trong một đêm tuyết rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-chu-lam-niem/4.html.]
Thời gian đã quá lâu rồi, bởi vì còn chưa hoàn thiện, nét vẽ cũng chưa được tô màu bóng nên thuốc màu có chút khô nứt ra.
Tôi nghe thấy Chu Chử nhẹ nhàng nói: "Sinh nhật vui vẻ nhé, Niệm Niệm.”
Tôi đứng phía sau anh, nước mắt không ngừng chảy ra. Hóa ra Chu Chử chưa bao giờ quên tôi, cũng chưa bao giờ muốn buông xuống đoạn tình cảm này.
[Bạn đang đọc Chu Chử - Lâm Niệm được edit và đăng tại Nhân Trí page]
8
Lúc Tiểu Khả lên tiểu học, hình dáng con bé đã thay đổi rất nhiều, còn có rất nhiều nét giống tôi. Ngày đầu tiên đi học, con bé vui vẻ chạy phía trước, Chu Chử ở đằng sau lải nhải: "Chậm một chút, con đừng chạy.”
Chu Chử năm nay đã ba mươi mốt tuổi. Anh cũng không có gì thay đổi nhiều so với lúc còn trẻ. Hoặc có lẽ là bởi vì sau khi tôi c..hết đều nhìn thấy anh mỗi ngày nên cũng không cảm thấy thay đổi nhiều. Chỉ là khi so sánh với tấm ảnh chụp gia đình ba người trong phòng khách, tôi mới có thể nhìn ra một chút khác biệt rất nhỏ. Dấu vết thời gian lưu lại trên người Tiểu Khả càng ngày càng rõ ràng, trẻ con thật sự là mỗi ngày mỗi lớn.
Tôi nhìn Chu Chử chạy đuổi theo phía sau Tiểu Khả, tính tình anh đã thay đổi rất nhiều, không còn khép kín như trước nữa. Có thể là do bị Chu Khả mài giũa.
Tính cách của Chu Khả giống tôi 100%, ầm ĩ nói nhiều, cũng rất biết giày vò ba nó. Chu Chử lại không nỡ đánh mắng con bé, ngày thường chỉ có thể lôi lý lẽ ra giảng giải với nó.
Chu Chử ngồi bên cạnh trông con bé làm bài tập: "Con nhanh làm cho xong bài tập đi.”
Con bé cứ mải mê với đồ chơi ghép hình trong tay, không phản ứng lại chút nào. Chu Chử lại lên tiếng, con bé liền bắt đầu: "Không nghe không nghe, ba cứ lải nhải thế.”
Ta đứng ở bên cạnh mà tức giận không chịu nổi, nó học được từ ai thói hư này chứ! Hồi còn nhỏ tôi cũng đâu có nhờn như vậy!
Lại nhìn Chu Chử đặc biệt tốt tính ở bên cạnh, tôi càng tức giận hơn mà không có chỗ phát tiết. Anh luôn nói nguyên tắc và lý trí phải đặt lên trên hàng đầu. Vậy thì chỉ cần làm theo nguyên tắc và lý trí của anh thôi!
Chu Chử vốn không biết nói những lời tình cảm, trước kia tôi cứ túm lấy anh vặn hỏi: "Anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Vốn dĩ tôi chỉ muốn hỏi một câu tình cảm hết sức thông thường, nhưng người này lại đặt bút trên tay xuống, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Tương lai có quá nhiều điều không xác định trước được, và đây không phải là điều có thể trả lời một cách chắc chắn ở thời điểm bây giờ.. ."
Tôi rất tức giận, Chu Chử đặc biệt nguyên tắc, lý trí trong cách xử lý vấn đề. Thậm chí còn không nỡ nói ra một hai câu tình cảm lừa dối: "Được, được rồi, đừng nói nữa, làm bài tập của anh đi.”